Trương Nguyên bị lời chế giễu của Trần Hạo làm cho nghẹn họng.
Anh lại hỏi: "Có biết tại sao hai người đó chết rồi mà anh vẫn còn sống không?"
"Chẳng lẽ...tôi cũng trúng cổ?"
Trương Nguyên không ngốc, đương nhiên hiểu Trần Hạo hỏi vậy là có ý gì!
Ngay cả Ly Hận cũng không thể thoát khỏi khả năng sử dụng cổ trùng như quỷ thần của Trần Hạo mà anh ta may mắn thoát được ư?
Trần Hạo không trả lời, chỉ nghiền ngẫm mỉm cười nhìn ly rượu. Trương Nguyên đã biết đáp án, bàng hoàng ngã xuống ghế sô pha.
"Cậu muốn gì?", anh ta hỏi.
Trần Hạo tủm tỉm trả lời: "Giữ mạng anh đương nhiên có việc cần, mà nếu anh muốn chết tôi cũng sẽ cho anh được toại nguyện, dù sao cũng không ai biết vì sao anh mất tích".
Nghe anh nói vậy, Trương Nguyên không tự chủ liếc nhìn chồng cát bụi dưới đất. Ai mà ngờ được thứ đó lại do hai người sống biến thành chứ?
"Tôi...tôi không muốn chết!", anh ta khuất phục.
"Ồ! Anh đang cầu xin tôi đấy à?", Trần Hạo nở nụ cười suy ngẫm, ngồi trên sô pha nhìn Trương Nguyên như một vị Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng trịch thượng nhìn xuống thần tử.
Tiếng "phịch" vang lên, Trương Nguyên quỳ xuống đất: "Trần Hạo, trước đây đối đầu với cậu là tôi sai, mong cậu hãy tha thứ cho tôi!"
Trần Hạo cười phá lên: "Trương Nguyên ơi là Trương Nguyên! Nếu biết trước có ngày hôm nay thì sao lại làm vậy chứ?"
"Là lỗi của tôi! Do tôi sai cả, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!", anh ta cực kỳ nhục nhã nhưng vẫn cúi cái đầu sát mặt đất.
Tôn nghiêm không thể bảo vệ mạng sống, vì vậy Trương Nguyên lựa chọn vứt bỏ tôn nghiêm của mình.
Anh cười nức nẻ: "Trương Nguyên, anh biết không? Dáng vẻ quỳ dưới đất này nhìn thuận mắt hơn anh trước đây rất nhiều!"
Trương Nguyên cắn môi đến sắp chảy máu nhưng vẫn cố gắng ghìm lửa giận xuống.
Chỉ khi sống sót, anh ta mới có cơ hội báo thù!
Trần Hạo nói: "Giữ mạng anh là có việc cần dùng, ngoan đi, lỡ tôi không vui thì anh sẽ chết rất thê thảm như hai người đó đấy! Khi nào cần dùng đến anh tôi sẽ cho người đến thông báo!"
Dứt lời, anh chậm rãi từ cửa chính rời khỏi biệt thự.
Trương Nguyên quỳ dưới đất thật lâu vẫn không ngồi dậy, trong mắt chứa đầy cơn giận dữ.
Anh ta thầm thề, khi nào giải quyết hết mối họa trên người sẽ cho Trần Hạo biết ai mới là người đáng sợ hơn!
Sức mạnh vĩnh viễn không phải chúa tể của thế giới này!
Rời khỏi biệt thự Tùy Duyên, Trần Hạo lái xe trở về Hải Dương.
Lúc dừng xe trước biệt thự Bạch Phi Nhi, mặt trăng đã leo lên ngọn cây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!