“Đời người con gái rất ngắn ngủi, tìm người thì phải mở to hai mắt ra, đừng để bị đàn ông lừa gạt, đúng rồi, nghe nói gần đây Cửu Khúc làm ăn không tồi!”, sau một hồi xỉa xói, cuối cùng Tiêu Thuý Lan cũng buông tha cho Trần Hạo.
“Vẫn ổn ạ!”, Tiêu Nhất Phi nói.
“Em trai của cháu vừa mới tốt nghiệp đại học, mấy công việc nó tìm cô đều cảm thấy không hài lòng, nó thông minh như vậy sao có thể để người khác sai bảo, cô rất đau lòng, cô cũng bất bình thay nó, một thời gian nữa để nó đến Cửu Khúc làm phó giám đốc đi!”
“Cái gì?”, nghe được những lời vừa rồi, Trần Hạo đang lái xe phía trước không khỏi hoài nghi đầu óc người phụ nữ này bị úng nước.
“Đây không phải chuyện của cậu, tôi nói chuyện cùng Nhất Phi, cậu đừng chen miệng vào!”, Tiêu Thuý Lan nói.
Tiêu Nhất Phi buồn bực nói: “Cô, cháu thấy để em trai đi theo con đường quan chức cũng rất tốt!”
“Cô cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng cô cảm thấy nếu cô tìm cho nó một vị trí ở cơ quan, nhất định là mười năm, tám năm sau nó có thể thăng tiến, nhưng mà như vậy rất lãng phí tài hoa của nó! Tuy rằng Cửu Khúc không phải là một công ty lớn, hơn nữa vị trí phó giám đốc cũng có chút thiệt thòi cho nó, nhưng suy cho cùng thì nó vẫn còn trẻ, nên trải nghiệm nhiều hơn! Cứ quyết định như vậy đi!”, Tiêu Thuý Lan nói.
Phụt! Trần Hạo thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Sao cậu có thể hành xử như thế? Cậu có được dạy dỗ tử tế hay không, người khác nói cậu đừng chen vào, cậu lại cười…”
Trần Hạo nói: “Bác gái này, không bằng như thế này đi, bà bảo Nhất Phi nhường luôn vị trí tổng giám đốc của cô ấy cho con trai bà đi? Nếu như vẫn còn cảm thấy con trai bà chịu thiệt, vậy thì bảo lãnh đạo quốc gia nhường vị trí đó cho hắn ta đi? Để cho hắn ta khỏi phải chịu thiệt!”
“Cậu…cậu ăn nói kiểu gì thế? Nhất Phi! Người đàn ông này thực sự không ổn, cháu nên…”
Ngay khi Tiêu Thuý Lan còn muốn nói gì đó thì kít một tiếng, Trần Hạo dứt khoát dừng xe lại ở bên đường.
Bịch! Tiêu Thuý Lan đụng đầu vào ghế trước.
“Cậu…cậu làm gì đấy? Cậu cố ý!”
Trần Hạo nói: “Tôi không làm gì cả, đã tới khách sạn rồi.
Nói xong, Trần Hạo dùng ánh mắt tỏ ý mời xuống xe.
Tiêu Thuý Lan nhìn ra bên ngoài cửa xe, đã đến khách sạn Westin.
“Cô! Cháu dẫn cô đi nhận phòng!”
Tiêu Nhất Phi sao có thể không biết, vừa rồi Trần Hạo cố ý? Không đợi Tiêu Thuý Lan phản ứng lại, cô ấy đã nhanh chóng kéo bà ta xuống xe, đi thẳng vào trong khách sạn, như sợ rằng chỉ chậm trễ một phút thôi Trần Hạo sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó Tiêu Thuý Lan sẽ cực kỳ bi thảm.
Bị kéo vào khách sạn, Tiêu Thuý Lan cực kỳ buồn bực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!