Trần Hạo buồn bực nói: “Bà xã, những chuyện như thế này sao em không để trưởng phòng Giang đi đi? So với anh, cô ấy càng thích hợp hơn, em không sợ anh gây chuyện ở Lâm Thành à?”
Bạch Phi Nhi nhìn chằm chằm Trần Hạo nói: “Giang Ngạo Tuyết chỉ có thể đại diện cho Bạch Thị, nhưng trong thiệp ghi là mời nhà họ Bạch, cho nên cô ấy không thể đi thay được!”
“Mời nhà họ Bạch? À! Anh biết rồi!”, Trần Hạo nhận lấy chiếc hộp.
“Đi sớm về sớm?”, Bạch Phi Nhi nói.
“Được!”, dứt lời, Trần Hạo khởi động xe, nhanh chóng phóng khỏi tầm mắt của cô.
Bạch Phi Nhi im lặng nhìn theo bóng dáng xa dần của Trần Hạo, cô thầm nghĩ, chẳng lẽ người này nghe không hiểu ý tứ của cô sao? Hay là trong lòng anh, cô và nhà họ Bạch căn bản không chiếm chút địa vị nào?
Ba năm…
Ba năm ấy, thật sự không lưu lại chút gì hay sao?
Khi Bạch Phi Nhi còn đang suy nghĩ này nọ, Trần Hạo đã lái xe chạy như điên trên cao tốc.
Sau một tiếng rưỡi, anh đã đến nơi tổ chức bữa tiệc từ thiện.
Mà lúc này, người phụ trách chi nhánh Bạch Thị ở Lâm Thành là Tô An đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy Trần Hạo liền vẫy tay nhiệt tình.
Trần Hạo có chút khó hiểu đi đến trước mặt Tô An: “Anh là?”
“Anh Trần, tôi là người phụ trách chi nhánh Bạch Thị ở Lâm Thành, Tô An!”, Tô An tự giới thiệu.
“Sao anh lại biết tôi?”
“Anh Trần, ở Bạch Thị, có ai mà không biết đến anh? Thời điểm Lưu Gia Ấn muốn thâu tóm Bạch Thị, tôi cũng ở trong phòng họp, chỉ là anh không chú ý đến tôi mà thôi!”
Cả hai vừa trò chuyện vừa bước vào hội trường.
Yêu cầu của buổi tiệc từ thiện rất cao, đại sảnh được trang hoàng rất xa hoa mỹ lệ.
Những người tham gia đều ăn mặc lịch sự chỉnh tề.
Trần Hạo hiểu rằng, loại cảnh tượng này ngoài sáng bảo là quyên góp từ thiện, trên thực tế đó là một loại xã giao trá hình, là cho người ta cơ hội để quen biết những kẻ giàu sang, sau đó thuận tiện cho việc hợp tác làm ăn của bọn họ, giúp họ thu nhiều lợi nhuận hơn.
Hội trường được bố trí rất chu đáo kỹ càng, trên bàn có đặt bảng ghi rõ tên người hoặc tên công ty tham dự.
Tô An đi tới đi lui lại không phát hiện ra tên của nhà họ Bạch
“Lạ ghê, sao không có chỗ ngồi cho chúng ta?”, Tô An gãi đầu nói.
Trần Hạo nhíu mày, nếu đối phương đã gửi thiệp mời thì họ chắc chắn phải biết người nhà họ Bạch sẽ đến.
Với lại, theo như hiện trường được thu xếp tinh tế tỉ mỉ thế này, người tổ chức sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này.
Gì thế này? Trần Hạo cũng bực bội lắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!