Thấy chỗ ấy, trong mắt Trần Hạo loé lên tia sáng sắc lẹm.
Đây không phải là ăn hiếp người ta à? Tất cả mọi người đều có chỗ ngồi cạnh bàn, chỉ có mỗi nhà họ Bạch bọn họ ngồi trên mấy cái ghế đặt trong xó xỉnh, đây rõ ràng là khinh thường nhà họ Bạch.
Nhưng Trần Hạo không tài nào hiểu nổi sao người tổ chức lại làm thế chứ?
Dường như Bạch Thị và nhà họ Bạch đã mạo phạm ai đó ở Lâm Thành vậy! Anh liên tưởng đến Kim Đại Hải ở Lâm Thành, nhưng dựa vào cái phẩm hạnh kia của ông ta, sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Vào lúc này, Lý Hồng Diễm đang đứng trong góc tối nhìn Tô An lúng ta lúng túng với gương mặt âm u của Trần Hạo, cô ta cười khinh khỉnh: “Đồ ngu! Bọn bây mạo phạm cậu Chu mà còn tưởng có trái ngon ăn à? Bọn bây tưởng mời bây tới để ra mắt hả? Hừ!”
Ở phía bên này, Tô An đang thương lượng với Trần Hạo: "Sao có thể ngồi hai chỗ trong góc kia được chứ? Ngồi đó thì chúng ta chẳng khác gì chú hề cả!”
Trần Hạo nói: “Có vẻ như có người cố ý nhắm vào nhà họ Bạch! Biết đâu mời chúng ta tới để yên tâm hơn đấy!”
Tô An gật đầu tán thành đứng bên cạnh Trần Hạo, anh ta bỗng thấy đằng trước có bàn trống, bèn kéo Trần Hạo lại đó: “Chúng ta cũng đến làm từ thiện mà, mắc gì sắp xếp chúng ta ngồi trong góc xó, anh Trần, chúng ta lại đây ngồi đi!”
Trần Hạo mỉm cười rồi ung dung ngồi xuống.
Còn Tô An thì ngồi kế bên anh.
Hành động của cả hai lọt vào mắt Lý Hồng Diễm đang âm thầm quan sát trong góc.
Cô ta biết sắp có người đến dâng công trạng cho mình rồi.
Khi phát thiệp mời, Lý Hồng Diễm không có ý định mời người nhà họ Bạch, cô có nghe qua ân oán giữa nhà họ Bạch và Chu Ngọc Hành, dù sao đây cũng là chủ nhân của nhà họ Chu.
Nhưng cô ta không ngờ Chu Ngọc Hành lại gọi điện thoại cho mình, bảo rằng không chỉ mời Bạch Thị mà còn phải ký tên mời nhà họ Bạch nữa.
Khi ấy, Lý Hồng Diễm có hỏi nguyên do.
Chu Ngọc Hành bảo là phải cho nhà họ Bạch biết thế nào là lễ độ.
Vì thế, vào lúc này, Trần Hạo và Tô An ngồi vào vị trí không phải là của mình, cơ hội cô ta chế nhạo hai người đã đến rồi, chỉ cần bản thân làm tốt khiến cho nhà họ Bạch mất mặt, nếu Chu Ngọc Hành biết sẽ rất vui vẻ, con đường thăng quan tiến chức của mình sắp mở rộng rồi.
Lý Hồng Diễm nghĩ thế rồi đi đến chỗ hai người họ.
“Xin lỗi quản lý Tô và anh đây, đây không phải là vị trí của hai người!”, Lý Hồng Diễm nói.
Tô An trăm triệu lần không lường được Lý Hồng Diễm còn có thời gian để ý bọn họ.
Theo bình thường, ở trường hợp có chỗ ngồi trống như vậy, nếu tuỳ ý ngồi đó thì người tổ chức cũng sẽ không có ý kiến gì.
Lý Hồng Diễm rõ ràng đang bắt bẻ mà.
Trần Hạo thì nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Giám đốc Lý, ở đây không có ai ngồi mà. Sao bọn tôi không thể ngồi đây?”
Lý Hồng Diễm cười nói: “Ai nói không có người ngồi thế? Tôi đã sắp xếp cẩn thận rồi, mỗi vị trí đều có khách mời tương ứng! Chỗ của hai vị là ở kia!”
Lý Hồng Diễm nói xong, chỉ tay vào trong góc xó xỉnh ấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!