Trần Hạo thấy người nọ, anh khẽ mỉm cười.
Anh vốn định dạy dỗ cho đám Lý Hồng Diễm biết tay, nhưng giờ không thể làm thế nữa, bởi người đang đến là người quen, anh phải cho người nọ tý mặt mũi.
Cô gái bước đến lại là cô chủ nhà họ Chu đã lâu không gặp, Chu Tiểu Nhược.
“Đúng đấy! Kẻ này quá ngạo mạn, chúng ta có nên báo cảnh sát không? Nếu không giải quyết chuyện hôm nay êm đẹp thì thể diện của nhà họ Chu để đâu nữa!”
Lý Hồng Diễm nói xong, mấy người hóng chuyện đều cảm thấy người phụ nữ này không đi làm diễn viên thật đáng tiếc.
Nhưng ngại đây là việc của nhà họ Chu, ai dám lắm lời chứ?
Tuy họ hiểu cô ta đang nói năng bậy bạ, thì cũng chẳng có ai đứng ra làm chứng.
Dù sao, người đến tham gia tiệc từ thiện cũng không phải là đồ đần.
Lý Hồng Diễm là giám đốc của cả một khu, vậy mà dám ngang nhiên nhắm vào nhà họ Bạch, nếu bảo là không có người nhà họ Chu chống lưng thì ai mà tin chứ?
“Anh ấy đánh cô thế nào?”, Chu Tiểu Nhược mỉm cười hỏi.
“Anh ta…anh ta…”, đôi mắt Lý Hồng Diễm lay động qua lại, cô ta đang suy nghĩ phải chế nó sao cho giống thật hơn, bỗng nhiên có một tiếng bạt tai rõ to vang lên.
Lý Hồng Diễm ngơ ngác, một lát sau, một cơn đau đớn truyền tới. Giờ cô ta mới biết mình vừa bị đánh.
Lý Hồng Diễm mông lung nhìn chằm chằm Chu Tiểu Nhược hỏi: “Cô chủ, sao cô đánh tôi?”
“Sao à? Xin lỗi anh Trần ngay!”, Chu Tiểu Nhược lạnh lẽo nói.
“Tôi… Cô chủ, cô có hiểu lầm gì không vậy? Tôi mới là người nhà họ Chu!”
“Cô không nghe tôi nói gì à?”, sắc mặt Chu Tiểu Nhược đầy sương giá hỏi.
Lý Hồng Diễm thắc mắc, sau khi suy nghĩ một lát, cô ta nhận thấy mình phải giải thích mọi chuyện rõ ràng.
“Cô chủ, cô biết đấy, đây không phải là ý của tôi…”, Lý Hồng Diễm nói nhỏ bên tai cô ấy.
Chu Tiểu Nhược giả vờ tỏ thái độ không quan tâm đến việc Trần Hạo phát hiện ai là kẻ chủ mưu: “Là Chu Ngọc Hành phải không? Ha ha! Lý Hồng Diễm, cô cho rằng nếu tôi định làm gì cô, Chu Ngọc Hành sẽ quan tâm sao? Tuy bố con bọn họ có thế lực lớn ở nhà họ Chu, nhưng không phải là không có đối thủ, họ tình nguyện đắc tội một người có quyền phát ngôn ở nhà họ Chu chỉ vì một con kiến bé nhỏ như cô à, hai kẻ đó sẽ ngu xuẩn vậy sao?”
Lý Hồng Diễm khó chịu nhưng cô ta biết rõ Chu Tiểu Nhược đang nói sự thật.
“Vâng… Chân thành xin lỗi!”, Lý Hồng Diễm không phục, nhưng vẫn phải cúi đầu xin lỗi Trần Hạo.
Anh liếc mắt nhìn cô ta rồi vung tay, bỗng nhiên bảo an và cô ta có thể đứng dậy: “Tôi nể mặt cô chủ Chu, các người cút đi!”
Trần Hạo nói vậy càng khiến cho Lý Hồng Diễm khó chịu hơn khi ăn cái bạt tai của Chu Tiểu Nhược.
Nhưng Chủ Tiểu Nhược bảo kê cho Trần Hạo, nên Lý Hồng Diễm có oán hận gì cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, lòng cô ta tràn đầy căm hận, xám xịt rời đi.
Đồ khốn nạn! Hãy đợi đấy, hãy chờ đi, cậu chủ Chu sẽ không buông tha cho anh đâu! Lòng căm hờn trong Lý Hồng Diễm dâng trào, nhưng cô ta không dám căm hận Chu Tiểu Nhược, nên chỉ có thể dồn hết mọi sự thù hận này lên đầu Trần Hạo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!