Trần Hạo vừa dứt lời thì những người khác đều muốn điên rồi.
Một trăm triệu, tặng hết toàn bộ?
Đầu người này có bị úng nước không vậy?
Từ Tử Hàm nghe vậy cũng khiếp sợ không thôi.
Trần Hạo tủm tỉm cười nhìn về phía cái người đang tỏ vẻ bênh vực kẻ yếu giùm Từ Tử Hàm: “Vừa nãy anh mới mua được ngọc tùng trị giá hai mươi ngàn đúng không. Nói cách khác, anh chỉ quyên góp có hai ngàn thôi, anh dám tặng hết không?”
“Tôi…”
Người nọ suýt bị Trần Hạo chọc cho thổ huyết!
Anh ta buồn bực ngồi xuống, như vầy sao dám nói tiếp chứ?
Quyên góp hết hai mươi ngàn ư? Anh ta mới không ngu như vậy.
Trần Hạo cười nói: “Ô! Vừa nãy không phải anh nói rất sôi nổi à? Sao vậy, giờ chỉ có hai mươi ngàn cũng không dám? Vậy anh cũng là con rùa rụt cổ sao?”
Trong lòng anh ta tức giận không thôi nhưng cũng chẳng dám mở miệng.
Những người ở bên ngoài đều cúi đầu, chẳng ai dám đối mặt với Trần Hạo, sợ bị anh nhìn trúng.
Vừa nãy còn là người hăng say cười nhạo Trần Hạo, lúc này lại hận không thể chui đầu vào đũng quần cho rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Hạo lại càng cười khinh thường, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của Từ Tử Hàm: “Anh Từ? Anh thì sao? Không phải anh thích làm từ thiện lắm sao? Không bằng anh cũng đem tiền bán bình hoa của mình quyên góp hết đi?”
Sắc mặt Từ Tử Hàm xanh mét, tuy gã là một người lòng dạ thâm sâu cũng bị Trần Hạo làm cho tức muốn chết.
“Ha ha! Làm từ thiện ấy, phải tùy khả năng mà làm! Tôi chẳng phải cái loại nhà giàu mới nổi như anh. Loại chuyện như làm từ thiện này phải kiên trì lâu dài!”
“Cậu Từ nói rất đúng, từ kiên trì lâu dài này dùng thật hay!”
Nói xong, trong lúc Từ Tử Hàm còn không rõ Trần Hạo sẽ giải thích như thế nào thì đã thấy anh bật loa ngoài của điện thoại di động, phát đoạn ghi âm mà Lý Vân Dương gửi đến ra.
“Cậu Từ, anh cố gắng mời nhiều bạn bè đến chút, tôi cũng sẽ tuyên truyền. Đến lúc đó cắt xén bớt một nửa số tiền quyên góp cũng đủ cho chúng ta ăn chơi đàng điếm ít ngày!”
Nghe được lời nói truyền đến từ đoạn ghi âm, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi, không thể tin nổi nhìn về phía Từ Tử Hàm.
Sắc mặt gã biến đổi, trong mắt mang theo chút kích động, làm thế nào Từ Tử Hàm cũng không thể nghĩ đến Trần Hạo lại có thể có được đoạn ghi âm này.
Trần Hạo cười xấu xa, không nói lời nào, đoạn ghi âm vẫn tiếp tục phát, truyền đến lời nói của Từ Tử Hàm.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!