Thấy Nhạc Tín cũng bị bảo vệ đuổi ra, bà ta ngạc nhiên đến nỗi tròng mắt sắp rớt xuống, vội vã chạy đến.
"Cậu Nhạc à, bọn khốn kiếp này...", nói được một nửa, Tiêu Thúy Lan tỏ ra ấm ức như không nói nên lời.
Nhạc Tín âm độc nói: "Tôi sẽ không bỏ qua cho họ, cũng sẽ không để tên Trần Hạo kia có cơ hội đến gần Tiêu Nhất Phi đâu!"
Nghe thấy câu này, cơn tức giận của Tiêu Thúy Lan mới nguôi ngoai phần nào, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đáng thương, trong lòng lại thầm nghĩ.
Thằng nhóc đần độn, cậu có quan hệ rộng ở Hải Dương thì sao? Chẳng lẽ đấu được với nhà họ Cung ở Yêu Đô, với cậu chủ của nhà họ Nhạc ở đấy à? Đừng có mà đắc chí, kịch hay còn ở đằng sau!
Vài suy nghĩ nảy lên trong đầu, Tiêu Thúy Lan tiếp tục giả bộ tội nghiệp với Nhạc Tín, đỡ eo nói: "Eo tôi đau quá!"
Nhạc Tín an ủi: "Bà Tiêu yên tâm, vì tôi mà bà mới phải chịu ấm ức như thế này, tôi sẽ ghi nhớ!"
Tiêu Thúy Lan vui mừng ra mặt: "Chỉ cần cậu Nhạc nhớ là được!"
Về phía Trần Hạo và Cổ Thiên Mãnh, sau khi uống trà thì hai người lại đến phòng làm việc trong cửa hàng Thái Cổ để tự gọt giũa một chiếc ngọc bội.
Nhìn tay nghề điêu luyện của Trần Hạo suốt toàn bộ quá trình, Cổ Thiên Mãnh há hốc mồm, lòng càng bội phục, hoàn toàn xem anh như thánh thần.
Trần Hạo không chỉ biết nhìn đồ cổ mà khả năng mài giũa cũng xuất sắc!
Được anh xử lý, giá trị của khối ngọc cổ đã tăng lên ít nhất một trăm lần.
Bán với giá mấy chục triệu cũng không có gì khó khăn.
Sau khi giải quyết mọi chuyện, Trần Hạo tạm biệt Cổ Thiên Mãnh rồi lái xe về Bạch Thị.
Trên một con cầu, một loạt các chiếc xe Mercedes-Benz 600C cao cấp thuần một màu từ bên cạnh lái qua, bảo vệ chiếc Maybach ở chính giữa, rõ ràng người trên xe có thân phận không đơn giản.
Trần Hạo không quan tâm, đang chuẩn bị tăng tốc vượt qua thì đột nhiên có một chiếc xe container nghiêng qua nhào tới, đụng vào chiếc Maybach.
Maybach vượt qua an toàn, tuy thân xe không bị hư tổn nặng nhưng lại không chịu được cú va chạm hết tốc lực của đối phương, mất phương hướng đâm vỡ lan can chắn, rơi thẳng xuống sông.
Đoàn xe Mercedes lập tức dừng lại, một đám người mặc đồ đen xông ra ngoài, một bên khống chế tài xế container, một bên chạy đến bên cầu. Một ông lão sốt ruột nói lớn: "Đứng ngây ra đó làm gì, cứu cô chủ đi chứ!"
Nghe thấy lời này của lão ta, mấy người mặc đồ đen đứng cạnh cầu nhìn nhau. Hoàn toàn không nhảy được, nếu nhảy từ độ cao này xuống thì không những không cứu người được mà còn mất mạng nữa.
Đang lúc đám người này định ra đầu cầu để xuống sông thì một bóng đen lao tới, nhảy xuống với tư thế tiêu chuẩn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!