“Vương Cẩu Thặng ơi là Vương Cẩu Thặng! Bình thường xảo quyệt lắm mà, sao giờ lại lật thuyền trong mương thế?”
Trong khi Thiên gia còn đang ở tỉnh mải mê suy nghĩ về Trần Hạo, thì anh đã trở lại Bạch Thị ở Hải Dương.
Khi anh vừa đến bộ phận sales, Lý Phần báo ngay cho Trần Hạo biết chủ tịch tìm anh.
Trần Hạo nghe xong, nhanh chóng chạy tới phòng làm việc của Bạch Phi Nhi.
Trong phòng làm việc, Bạch Phi Nhi đang bình thản vừa uống cà phê vừa nhìn báo cáo tiêu thụ của Diệc Hiên.
Bạch Thị hôm nay, năng lượng lượng mới đang ở trạng thái tạm ngừng hoạt động.
Bên phía IT vừa mới khởi công, tất cả vẫn còn đang chuẩn bị.
Bởi vì bên nhiên liệu mới đang gặp vấn đề nền Bạch Phi Nhi tạm thời gác chuyện IT qua một bên, bởi cô sợ mình lại sẽ bị tấn công.
Vì vậy, lúc này Bạch Phi Nhi rảnh rỗi hơn khoảng thời gian trước rất nhiều.
Cô có rất nhiều thời gian suy nghĩ về tương lai của mình.
Đúng lúc ấy, Trần Hạo đi vào phòng làm việc, trùng hợp mắt đối mắt với Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi bỗng lảng tránh ánh mắt anh một cách khó hiểu.
“Bà xã, đồng nghiệp ở bộ phận sales nói em tìm anh?”, Trần Hạo hỏi.
“Buổi tối ở tỉnh có một yến tiệc thương nghiệp, em phải thay mặt Bạch Thị đến đó một chuyến, anh đi với em đi”, Bạch Phi Nhi nói.
Trần Hạo gật đầu, anh cũng biết rằng gần đây tình hình Bạch Thị không ổn lắm.
Đến yến tiệc thương nghiệp như vậy rất có khả năng tìm được hướng đi mới, ắt hẳn Bạch Phi Nhi đang suy nghĩ phương pháp phá tan cục diện này.
“Khi nào khởi hành?”, Trần Hạo hỏi.
Bạch Phi Nhi liếc sơ qua đồng hồ đeo tay, thấy thời gian không khác lắm, rồi nói: “Bây giờ chúng ta đi luôn”.
Trần Hạo cười nói: “Đợi một lát”.
“Anh có việc gì sao?”, Bạch Phi Nhi hỏi.
Trần Hạo móc ra một khối ngọc bội đã được chạm trổ rất đẹp: “Tặng cho em này! Anh hy vọng nó sẽ mang lại nhiều điều may mắn cho em trong chuyến đi đến Ma Đô!”
Bạch Phi Nhi ngơ ngác nhìn khối ngọc bội Trần Hạo đưa.
Trước khi, Trần Hạo có bảo rằng đến Ma Đô đại diện cho Diệc Hiên là vì khối ngọc bội, anh còn bảo sẽ tặng cho cô một khối ngọc bội do mình tự tay điêu khắc, lúc ấy, Bạch Phi Nhi chỉ nghĩ là anh nói giỡn thôi, ai ngờ anh làm thật.
Trong đầu cô thoáng hiện lên những điều này, ánh mắt cô đặt vào khối ngọc, ở trung tâm khối ngọc chạm trổ một đóa sen tuyết duyên dáng tuyệt đẹp, trông rất sống động.
Khi thấy tác phẩm ấy, Bạch Phi Nhi không khỏi nghĩ thầm, đóa sen tuyết này là ám chỉ em sao Trần Hạo?
Nghĩ đến đây, cô dịu dàng siết chặt khối ngọc bội vẫn còn vấn vương nhiệt độ cơ thể Trần Hạo, suối nguồn cảm xúc trong cô giờ đang tuôn trào ra những dòng nước ấm áp.
Cô và Trần Hạo làm vợ chồng với nhau ba năm rưỡi, dường như đây chính là lần đầu tiên Trần Hạo tặng cô món quà có ý nghĩ như vậy.
Trong chớp mắt, cái nhìn của Bạch Phi Nhi đối với Trần Hạo đã thay đổi chóng mặt, đồng thời cũng nảy sinh một vài sự biến hoá trong khi quyết định mối quan hệ với Trần Hạo.
“Em thích nó không?”, Trần Hạo tươi cười hỏi.
“Thích!”, Bạch Phi Nhi lạnh lẽo như băng đáp lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!