"Làm… cái kia chứ sao? Bây giờ tôi không danh chính ngôn thuận, cậu thử suy nghĩ đi, nhỡ may đến lúc tên Nhạc Tín kia còn dây dưa, rất dễ dàng bị lộ, cho nên, cậu nhóc, cậu giúp người giúp đến cùng đi, chỉ tung lời đồn thôi!"
Trần Hạo cạn lời nghĩ thầm, yêu tinh kia đúng thật là, anh vội vàng quay đầu đến bãi đỗ xe, sao có thể đi khách sạn thật chứ?
Tiêu Nhất Phi thì cười ma mị đi theo.
Ai ngờ hai người vừa tới bãi đỗ xe, một chiếc xe Audi bị che mất biển số đã điên cuồng lao về phía Tiêu Nhất Phi.
Trần Hạo lập tức cảnh giác, xoay người kéo cô ấy lại.
Tiếng động cơ gầm gừ, vang vọng ra toàn bộ hầm đỗ xe.
Trần Hạo vừa đẩy Tiêu Nhất Phi ra, Audi lại như biết trước mà thay đổi phương hướng.
Nhìn thấy màn này, Trần Hạo biết, đây là một vụ ám sát đã được tính toán tỉ mỉ, mà lại đến vì anh, đâm Tiêu Nhất Phi vốn chỉ là để ngụy trang thôi.
Lúc những điều này hiện ra trong đầu, vèo một tiếng! Chiếc xe đã đến bên cạnh Trần Hạo.
Lúc này Tiêu Nhất Phi mới kịp phản ứng, hô lên: “Cẩn thận!”
Trong mắt anh lóe lên vẻ hung dữ, một tay đè lên mui xe, bắn người ra sau như lò xo, trực tiếp bay lên trên trời!
Lần biến hóa này đã khiến sát thủ lái xe sợ ngây người!
Mẹ nó, tên này là người hay là quỷ? Nhảy cao như vậy?
Nhưng mà mặc dù trong lòng chấn động, nhưng hắn ta cũng biết đã bỏ lỡ cơ hội, lúc này không đi thì chính là muốn chết!
Một lần không đâm trúng, chiếc xe bỏ chạy như điên, không quay đầu lại nữa.
Mà vào lúc này Trần Hạo mới bình an rơi xuống mặt đất.
Tiêu Nhất Phi hốt hoảng đi lên, kiểm tra anh từ trên xuống dưới: “Trần Hạo, cậu không sao chứ!”
Trần Hạo cạn lời hỏi: “Yêu tinh, cô kiểm tra kiểu gì thế?”
Tiêu Nhất Phi cười ha ha ha: “Thuận tiện kiểm tra bên dưới, xem cậu còn có thể gieo hạt hay không ấy mà!”
Trần Hạo kinh ngạc im lặng.
“Vừa rồi có vẻ như là cố ý, hơn nữa hình như là nhằm vào cậu, cậu lại đắc tội người nào? Hay là lại trộm mất trái tim cô gái nhà ai?”, Tiêu Nhất Phi hỏi.
“Cô biết rõ mà còn cố hỏi như vậy sao? Ngoại trừ cô ra thì còn ai có thể mang đến họa sát thân cho tôi chứ?”, Trần Hạo cạn lời nói.
“Nhạc Tín?”, Tiêu Nhất Phi nói.
“Ngoài cậu ta ra thì còn có thể là ai? Lúc vừa mới đi ra, cái nhìn của cậu ta toàn là sát ý!”, trong mắt Trần Hạo hiện lên một tia sáng lạnh.
Tiêu Nhất Phi nói: “Coi như tôi nợ cậu đi, nếu không trả nổi tôi sẽ lấy thân thể để gán nợ, được không?”
Trần Hạo bất đắc dĩ cười khổ.
Rất nhanh anh đã lái xe đưa Tiêu Nhất Phi về đến Cửu Khúc, Lý Vân Dương đã gọi điện thoại tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!