Nhưng nếu không phải vậy thì vì sao anh tự tin như thế? Chẳng lẽ vì muốn an ủi mình?
Nghĩ đến đây, Tô Hâm Dao nhìn bàn tay của mình, nhớ lại cảm giác được Trần Hạo kéo đi, một cảm giác khô nóng truyền đến nhất thời khiến cô ta đỏ bừng mặt, vội chạy đến buồng vệ sinh cách đó không xa.
Chẳng mấy chốc, trong buồng vệ sinh truyền ra một âm thanh cật lực kìm nén.
Lúc Trần Hạo trở lại câu lạc bộ đã là buổi chiều, Bạch Phi Nhi cũng ở trong phòng làm việc, thấy anh đi vào thì cô ngẩng đầu hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Bạn của anh có việc nên anh đi xem thử, tiện tay chữa bệnh cho người ta!”, nói đến chữa bệnh, sắc mặt Trần Hạo đầy thâm ý.
Bạch Phi Nhi cũng không để ý, ánh mắt lộ ra chút ưu sầu.
Trần Hạo cũng nhìn ra Bạch Phi Nhi không ổn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Phi Nhi buông văn kiện trong tay xuống: “Cơ quan chức năng ở tỉnh Sở đã xác định sẽ phong sát dự án năng lượng mới, cả tỉnh đều không cho phép đầu tư ở phương diện này. Tuy rằng chưa chính thức công bố nhưng đã đề xuất trong cuộc họp rồi, kết quả đã rõ ràng!”
Trần Hạo cười nói: “Chỉ có thể làm nguồn năng lượng mới ở tỉnh Sở thôi sao? Chuyển sang nơi khác đi! Không phải lúc Tào Thanh Nguyên đi đã nói rất rõ ràng rồi à?”
Bạch Phi Nhi cau mày nói: “Đương nhiên là được, nhưng đây chỉ là lựa chọn cuối cùng, dù sao Bạch thị chúng ta làm ăn ở tỉnh Sở đã lâu, cũng có thành tựu ở Hải Dương, nếu đổi sang chỗ khác sẽ phải bắt đầu lại từ đầu!”
Lúc Trần Hạo đang muốn khuyên cô tiếp, bỗng nhiên có người gõ cửa phòng.
Bạch Phi Nhi bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa, lại thấy mấy cảnh sát nghiêm túc đứng ở bên ngoài.
“Anh Trần, anh có thể đi theo chúng tôi một chuyến không?”, sau khi cảnh sát đi vào thì lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hạo, vẻ mặt ấy cứ như sợ anh chạy mất vậy.
Bạch Phi Nhi nghe thấy thế, lập tức giật mình: “Có phải phải mấy người nhầm rồi không? Vì sao lại bắt Trần Hạo?”
Người dẫn đầu cười một tiếng: “Chủ tịch Bạch đúng không? Tôi là Trương Hàn của cục cảnh sát Phổ Đông, đây là thẻ công tác của tôi, chúng tôi sẽ không tùy tiện bắt giữ lung tung, vừa rồi Trần Hạo có liên quan đến việc gây thương tích cho người khác ở trong công viên Vân Sơn cách nơi này ba cây số!”
Bạch Phi Nhi ngây ra, quay đầu nhìn về phía Trần Hạo, nghĩ thầm không phải anh nói đi gặp bạn sao? Sao bỗng nhiên lại biến thành gây thương tích cho người khác rồi?
Trần Hạo cũng không giải thích.
Trương Hàn lấy lệnh bắt giữ ra: “Anh Trần, tôi hy vọng anh sáng suốt một chút, không nên phản kháng, phản kháng không có lợi với anh đâu!”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Được rồi! Tôi đi với mấy người!”
Bạch Phi Nhi ngăn cản: “Không được...”
Cô còn chưa nói xong, Trương Hàn đã cười một tiếng: “Chủ tịch Bạch, mong cô có thể biết rõ một chuyện, chúng tôi đưa anh Trần đi là làm theo pháp luật, cô có ý kiến gì có thể nói với chúng tôi thông qua luật sư!”
Nói xong, Trương Hàn nhìn về phía Trần Hạo: “Đi chứ? Anh Trần!”
Trần Hạo thấy Bạch Phi Nhi lo lắng, liền nói: “Đừng lo lắng, cứ yên tâm làm việc của em đi, anh sẽ về rất nhanh thôi!”
Nghe anh nói như vậy, Trương Hàn khinh thường nghĩ thầm, ngớ ngẩn, bị chúng tôi đưa đi mà anh còn muốn trở về?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!