Về phần người khởi xướng sự kiện này, Du Tử Uyên và Trương Hàn thì đang quỳ ở một góc, giống như hai đứa nhỏ bị phạt.
Ở cửa, đám cảnh sát vừa mới tới đều bị dọa đến ngây người!
Ai cũng không dám tin, tình hình bên trong phòng thẩm vấn lại là như vậy.
Một đám cảnh sát hoài nghi cuộc sống thầm nghĩ, cảnh tượng bên trong phòng thẩm vấn không phải nên là tên khốn Trần Hạo này bị hành hạ đến mức thương tích đầy mình hay sao? Tại sao sự việc lại thay đổi thành như thế này?
Nhìn thấy Triệu Vũ, Trần Hạo cũng có chút ngoài ý muốn.
Triệu vũ cười khổ đi đến trước mặt anh: “Có vẻ như không làm ầm ĩ đến mức chết người!”
Một đám cảnh sát nghe vậy sợ đến mức phát run.
Lúc này, Lăng Phong cùng vừa vào cửa, nghe được lời nói của Triệu Vũ, trong lòng anh ta cũng tràn đầy khiếp sợ.
Trần Hạo mỉm cười nhàn nhạt nói: “Vài con kiến nhỏ mà thôi, giết chết chỉ làm bẩn tay tôi!”
Nhìn thấy không có người chết, Triệu Vũ mới buông xuống những tính toán trong lòng.
Mà ở trong góc, Du Tử Uyên không phục nhìn chằm chằm Trần Hạo, cậu ta không hiểu, tại sao ở Ma Đô mà còn có người đến cứu anh ta!
Rốt cuộc tên này là ai?
Trần Hạo cười tủm tỉm nhìn Du Tử Uyên nói: “Có phải cảm thấy bất ngờ lắm không?”
Du Tử Uyên không lên tiếng, nhưng trong mắt tràn đầy điên cuồng và oán hận.
Nhìn tình hình lúc này, chẳng lẽ Lăng Phong còn chưa rõ ràng hay sao, anh ta vội vàng tiến vào nói.
“Anh Trần, chuyện lúc trước…đều là hiểu lầm!”
“Hiểu lầm? Vậy anh giải thích xem, hiểu lầm ở chỗ nào? Tại sao lại hiểu lầm một người vô tội như tôi?”, Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
“Là sơ sót của tôi, không quản lý tốt cấp dưới, để cho bọn họ tuỳ tiện bắt người khi chưa điều tra rõ sự việc, tôi sẽ xử lý!”, Lăng Phong vừa nói xong, ánh mắt đã rơi xuống người Trương Hàn.
Trương Hàn mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ, chuyện này liên quan gì đến ông đây, đó không phải đây là mệnh lệnh của anh sao? Chính anh muốn nịnh bợ nhà họ Du nên mới làm ra sự việc này còn gì.
“Trương Hàn? Giải thích đi!”, khi Trương Hàn còn đang suy nghĩ này nọ, Lăng Phong đã lên tiếng, âm thanh lạnh như băng.
Lúc này, Trương Hàn biết mình xong rồi, ngay cả tâm tư muốn khóc cũng có, sớm biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, có cho cậu ta mười lá gan, cậu ta cũng sẽ không tham gia vào.
Nhưng giờ phút này bị cấp trên của mình nhắm vào, chỉ nhìn ánh mắt của Lăng Phong thôi là cậu ta đã biết, anh ta muốn bắt mình đứng ra nhận tội.
Rõ ràng là Trương Hàn vô cùng không cam lòng, cậu ta hiểu được bản thân phải trở thành người chịu tội thay, nhưng cậu ta không dám phản bác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!