Cơ Thanh Phó không đáp lại con trai mình mà chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh.
Đằng sau lưng bà ta vọng đến từng tiếng cười điên cuồng như bị ma nhập của Du Tử Uyên.
Trong khoảng thời gian này, Phong Hành Đông luôn đứng đợi ngoài cửa.
Sau đó, ông ta lúi cúi đi theo Cơ Thanh Phó đến hành lang rồi mới dám hỏi: “Bà chủ, bà không nên làm thế, tôi nghĩ bà nên giải thích tình hình thực tế cho cậu chủ!”
Cơ Thanh Phó nói: “Nói cái gì? Có đôi lúc, lòng thù hận sẽ mang đến sức mạnh, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của nó quá bằng phẳng, thoải mái đến nỗi nó sắp không biết cái gì là nguy hiểm và cái gì cạnh tranh, nó không phải là không thông minh, không phải tệ hơn Trần Hạo, mà do cuộc sống của nó quá thư thái!”
“Bà chủ…”
“Đừng nói nữa!”, Cơ Thanh Phó ngăn cản nói.
Vào lúc này, chân mày bà ta khẽ nhíu, vành tai lay động.
Bà ta nói với Phong Hành Đông một câu: “Đi báo cho Bạch Thị, mời bọn họ tham gia buổi dạ tiệc!”
Cơ Thanh Phó vừa nói chuyện vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Phong Hành Đông chú ý sau lưng.
Ông ta hiểu ý, biết ngay có người đang nghe lén: “Bà chủ yên tâm, tôi đi làm đây!”
Cơ Thanh Phó nhẹ nhàng gật đầu rồi rời đi, lúc này, có một bóng đen núp sau cửa phòng vệ sinh công cộng cách đó không xa quan sát hai người họ, sau đó, Phong Hành Đông cũng đi luôn.
Sau khi cả hai đã đi, bóng đen đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhe răng nở nụ cười âm u độc ác trở về phòng bệnh.
“Cậu chủ, bà chủ vừa mời người của Bạch Thị tham gia yến tiệc!”, thủ hạ bẩm báo chuyện mình mới nghe được ra.
Du Tử Uyên cười nhạt nhẽo: “Nếu tôi không thể ra ngoài thì cứ để cho người khác chơi với Trần Hạo, chờ vết thương tôi lành, hai ta sẽ từ từ chơi với nhau!”
Vừa dứt lời, cậu ta gọi một cuộc điện thoại: “Buổi tối thằng ranh kia sẽ tham gia một buổi dạ tiệc, sau này, tôi sẽ nhanh chóng sai người gửi tin tức đến điện thoại của anh”.
“Anh ta đắc tội với người nhà họ Ngô chúng tôi, tôi chỉ định chặt tay chặt chân cho người ta một bài học thôi, nhưng mà theo ý của anh, hình như làm vậy còn chưa đủ trút giận à?”, trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Du Tử Uyên cười dữ tợn: “Giữ cái mạng chó đó cho tôi, tôi phải từ từ chơi đùa với anh ta!”
“Được thôi!”
Vào lúc này, bên trong câu lạc bộ, Bạch Phi Nhi đang vô cùng buồn bực trở về câu lạc bộ, cô vừa đi vừa gọi điện thoại.
“Luật sư nói to hơn được không, phiền anh quá, tôi muốn biết tình hình rõ hơn!”, Bạch Phi Nhi nói.
“Chủ tịch Bạch, tôi vừa mới cho người đi điều tra, anh Trần đã bình yên vô sự đi ra rồi ạ, không sao cả!”
“Cái gì? Anh chắc không đấy?”
“Đúng vậy! Tôi khẳng định!”
“Được cảm ơn luật sư Trương, tôi sẽ bảo người chuyển phí tổn đến thẻ của anh!”
“Cảm ơn chủ tịch Bạch!”
“Ừ!”
Bạch Phi Nhi dứt lời, rồi cúp điện thoại, vội vàng chạy đến phòng Trần Hạo, cô gõ cửa, chốc lát sau, Trần Hạo hai mắt lim dim vẫn còn mơ màng say giấc mở cửa phòng ra.
Bach Phi Nhi thấy anh như thế, bực bội không biết làm sao.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!