Trưởng bộ phận Tôn nói: "Sếp Lưu, thế này chẳng phải là tiêu chuẩn kép rồi sao? Tôi biết là cậu có lòng tốt, nhưng chuyện này không thể đem ra làm trò chơi! Nếu một bộ phận không đưa ra được đường hướng quản lý chung, nhân viên trong bộ phận không biết yên vị, vậy sau này há chẳng phải ai muốn làm gì cũng sẽ tự làm một cách tùy tiện hay sao? Dù sao cũng không phải chịu trách nhiệm nếu như không hoàn thành công việc, còn nếu hoàn thành xong lại còn được nhận công lao!"
Trưởng bộ phận Tiền nói: "Tôi thừa nhận rằng việc mời được Trương đại sư đã lập công rất lớn ở bộ phận sales, nhưng chúng ta không thể đánh tráo khái niệm được. Tầm ảnh hưởng của Trương Thanh Tuyền hoàn toàn không thể so sánh được với Tề Mặc Bác! Nếu như từ đầu mọi người biết là có thể mời một người khác ngoại trừ Tề Mặc Bác, thì một Trương Thanh Tuyền đại sư này ai cũng có thể nghĩ tới mà mời được. Nếu chủ tịch đã trách mắng sếp Bạch vì vấn đề đó lúc trước, thì nhìn xem bây giờ trưởng bộ phận Giang có mời được Tề đại sư đến hay không? Chuyện này mà truyền đến tai của nhân viên cấp dưới thì tương lai có ai còn tín nhiệm ban quản lý cấp cao của chúng ta nữa?"
Vấn đề này bị hai vị trưởng bộ phận cắn chặt không buông, Bạch Phi Nhi cau mày, liếc nhìn qua những người khác: "Các người cũng cho rằng việc trưởng bộ phận Giang mời được Trương đại sư không đáng để nhận công sao?"
Câu hỏi này được đưa ra, nhưng rất lâu sau cũng không có ai lên tiếng!
Lúc này, nếu không bày tỏ sự ủng hộ, há chẳng phải là chống đối sao? Một số quản lý cấp cao đứng ở thế trung lập liếc nhìn nhau, nhưng đều chỉ thở dài và không nói gì. Suy cho cùng thì ngày đó chính Giang Ngạo Tuyết đã vỗ ngực bảo rằng mình sẽ hoàn thành được nhiệm vụ!
Ngay cả một số ít người ủng hộ Bạch Phi Nhi vì ông Bạch, lúc này cũng không có ai lên tiếng.
Bạch Phi Nhi nhìn xoáy vào Lưu Gia Ấn, người này lợi hại như vậy, chỉ nói vài câu mà Giang Ngạo Tuyết đã hoàn toàn không còn có đường lui.
Khó khăn lắm Giang Ngạo Tuyết mới giành được một chiến thắng ở bộ phận sales, nếu như bắt cô ấy phải từ chức trưởng bộ phận vì sự cố này, Bạch Phi Nhi chắc chắn phải thay thế vị trí đó bằng một người mà cô không thể kiểm soát được, như vậy những nỗ lực trước đây của cô đều vô ích!
Giang Ngạo Tuyết đứng dậy: "Mọi người không cần dị nghị vậy đâu, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho bản thân mình! Tôi sẽ đi tìm Tề đại sư một lần nữa!"
Bạch Phi Nhi thở dài, cô biết rõ tính khí của Giang Ngạo Tuyết, nhưng có một số việc không thể nóng vội được!
Trưởng bộ phận Tiền chế nhạo: "Tính khí của trưởng bộ phận Giang cũng giống y hệt như tên của mình vậy, đúng là kiêu ngạo! Tôi chỉ chờ xem màn trình diễn của cô vào ngày mai mà thôi đó!"
Trưởng bộ phận Tôn vờ vịt nói: "Với năng lực của trưởng bộ phận Giang thì chắc chắn có thể mời được Tề đại sư. Đầu tiên tôi xin chúc trưởng bộ Giang thành công. Đương nhiên, nếu trưởng bộ phận Giang không mời được, thì cũng đừng trách chúng tôi miễn nhiệm chức vụ trưởng bộ phận mà không nghĩ đến tình cảm đồng nghiệp!"
Lưu Gia Ấn thở dài nói: "Trưởng bộ phận Giang, cô thật là bốc đồng. Trước khi tới đây thì tôi đã nghe nói, buổi trưa ngày mai Tề đại sư sẽ xuất cảnh, cô quá vội vàng rồi... Haiz!"
“Tan họp!”, Bạch Phi Nhi không khỏi tức giận.
Vừa nghe câu này, Lưu Gia Ấn liền đến gần Bạch Phi Nhi và nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ tìm ra giải pháp một lần nữa!"
Bạch Phi Nhi lạnh lùng liếc nhìn Lưu Gia Ấn, không nói gì.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Những người còn lại nhanh chóng rời khỏi phòng họp, chỉ còn lại Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết.
Bạch Phi Nhi nhanh chóng đi tới chỗ Giang Ngạo Tuyết và nói: "Cô quá bốc đồng!"
Giang Ngạo Tuyết nghiêm nghị nói: "Tôi không phải là người bốc đồng, nhưng tôi biết rằng họ sẽ không bao giờ để cho vấn đề này qua đi. Nếu chủ tịch nhất định cứu tôi vào lúc này, thì khi các trưởng bộ phận khác phạm tội trong tương lai, làm thế nào cô có thể giải quyết được? Thậm chí, khi một số trưởng bộ phận cố tình làm những điều khiến cho cô khó xử, thì lúc đó cho dù chủ tịch có muốn dọn dẹp đống lộn xộn đi chăng nữa thì cũng đã muộn!
Bạch Phi Nhi im lặng, cô làm sao có thể không nghĩ tới những gì mà Giang Ngạo Tuyết vừa nói chứ.
Giang Ngạo Tuyết nói: "Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ cố gắng liên lạc lại với Tề đại sư vào tối nay để tranh thủ cơ hội. Nếu như thật sự không được, việc tôi từ chức cũng không phải là việc không thể chấp nhận được, ít nhất thì Diệc Hiên đã khai trương thành công. Một khi Diệc Hiên phát triển tốt, thì tiếng nói của cô trong tư cách chủ tịch sẽ trở nên quan trọng hơn. Khi đó, tôi có thể luân chuyển đến bất cứ vị trí nào mà chủ tịch yêu cầu!"
Bạch Phi Nhi tính toán một chút, rồi dứt khoát nói: "Ngạo Tuyết, uất ức cho cô quá!"
"Không uất ức, tôi có thể tới Bạch Thị làm việc, có thể quen biết chủ tịch, đó chính là vinh hạnh của tôi!"
Bạch Phi Nhi nói: "Tôi sẽ không để cô phải thất vọng!"
"Vâng! Tôi tin tưởng vào chủ tịch!", Giang Ngạo Tuyết mỉm cười.
Lúc này, sự tự tin dường như đã trở lại với hai người họ.
Giang Ngạo Tuyết rời khỏi phòng họp trước.
Bạch Phi Nhi nhìn Giang Ngạo Tuyết rời đi, cảm thấy ấm áp, cô biết rằng Giang Ngạo Tuyết đã hy sinh rất lớn, vì vậy bất kể thế nào, cô cũng phải kiểm soát được Bạch Thị trong tay của mình.
Khi đi ra ngoài, Giang Ngạo Tuyết tình cờ gặp Trần Hạo, anh đang trở về Bạch Thị cùng với Tống Ninh Mông.
“Trưởng bộ phận...”
“Có chuyện gì?”, gương mặt của Giang Ngạo Tuyết đen lại, cô ấy hỏi.
"Tôi có một tin tức tuyệt vời, cô có muốn nghe..."
Trần Hạo nói với một gương mặt rất đắc ý.
“Không muốn...”
Giang Ngạo Tuyết chỉ đáp hai tiếng ngắn gọn, rồi quay đầu rời đi.
Trần Hạo sững sờ, chết tiệt thật! Cái quái gì vậy? Cô ấy vừa dẫm phải mìn hay sao thế?
Tống Ninh Mông cười khúc khích: "Anh rể, anh thật là kém đó, có phải anh cho rằng chị Giang xinh đẹp cho nên cố tình kể công, rồi sau đó bắt đầu tiến đến gần gũi..."
Trần Hạo trừng mắt nhìn Tống Ninh Mông, tức giận nói: "Em đang nói cái quái gì vậy? Em coi anh là người như thế nào chứ?"
"Em coi anh như một người đàn ông chứ sao? Chị Giang thật xinh đẹp, anh không cảm thấy bị quyến rũ chút nào sao?"
Trần Hạo không nói nên lời: "Em thật sự là em gái tốt của chị em! Tự dưng lại muốn ghép anh rể của mình với một người phụ nữ khác?"
"Không phải em chỉ đang nghĩ cho anh hay sao? Em có thể thấy được anh và chị gái của em không có quan hệ gì cả. Chị gái của em thật xinh đẹp, rõ ràng hạnh phúc đã ở ngay trước mắt của anh, nhưng anh lại không dễ dàng với tới..."
"Ừ... Anh cảm ơn vì lời khen của em!"
Gương mặt của Trần Hạo tối sầm xuống, đang muốn mắng người thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc như dao đang xoáy vào mình, quay đầu lại, anh liền nhìn thấy Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi lạnh lùng liếc nhìn Trần Hạo, rồi cô lại liếc nhìn Tống Ninh Mông bằng ánh mắt cảnh cáo.
Tống Ninh Mông chột dạ, lè lưỡi, né tránh ánh mắt của chị gái!
Rõ ràng là Bạch Phi Nhi đã nghe được một phần cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người.
Chỉ có điều Trần Hạo cảm thấy rằng với thói quen tham công tiếc việc của Bạch Phi Nhi, thì tin tốt là Bạch Phi Nhi sẽ sớm quên những gì Tống Ninh Mông đã nói vừa rồi!
Thế là, Trần Hạo mỉm cười tiến lên: "Vợ à, tôi mang đến cho cô một tin tức tuyệt vời đây, tôi đã lo xong việc rồi... này này! Có chuyện gì vậy, Bạch Phi Nhi..."
Bạch Phi Nhi thậm chí còn tuyệt tình hơn cả Giang Ngạo Tuyết, Giang Ngạo Tuyết ít nhất vẫn còn lên tiếng với Trần Hạo, còn Bạch Phi Nhi thì không nói một lời đã xoay người rời đi!
Trần Hạo cảm thấy sao mà bực mình quá!
Bà ngoại này làm sao vậy! Tôi làm việc mệt gần chết là vì ai? Không cần phải khen ngợi, nhưng đứng lại nghe tôi nói một chút thôi thì có thể làm chậm trễ việc gì của cô được?
Tống Ninh Mông cười khanh khách quay sang nói: "Anh rể... anh cũng không tệ lắm đâu. Nhìn tình hình này, em đoán cho dù anh nói thật thì chị gái em cũng sẽ không tin đâu! Vừa rồi chị ấy nhìn anh như thể đang nhìn một người xa lạ, em nghĩ thái độ của chị ấy đối với anh trước khi anh hồi phục trí não cũng không tốt là bao!"
Trần Hạo nhìn Tống Ninh Mông, không nói nên lời, thầm nghĩ, cái con bé chết tiệt này, nếu không vạch trần ra thì em sẽ chết sao hả?
Trần Hạo tức mình đứng yên tại chỗ, trong lòng tràn đầy phiền muộn.
Tống Ninh Mông cười nói: "Anh rể, chị em với chị Giang không biết khâm phục anh, thì còn có em đây! Tóm lại em luôn đứng về phía của anh!"
Sau khi nghe Tống Ninh Mông nói xong, Trần Hạo cũng coi như là tìm được chút an ủi, cười khổ nói: "Được! Vì mắt nhìn người tốt này của em, anh sẽ chơi trò chơi với em. Trò chơi mà em giới thiệu lần trước thật sự rất thú vị!"
"Ồ de! Anh rể muôn năm!"
Hai người họ rời đi rất hào hứng.
Cho đến khi tan sở, Trần Hạo cũng không nhìn thấy Bạch Phi Nhi, bèn cử Tống Ninh Mông đi thăm dò thì mới biết Bạch Phi Nhi phải làm thêm giờ.
Tống Ninh Mông có một cuộc hẹn vào ban đêm và yêu cầu Trần Hạo đi cùng mình, Trần Hạo khó khăn lắm mới trốn thoát được.
Sau khi trở về biệt thự, anh vô tư kiếm chút đồ ăn rồi trở về phòng tập luyện, tỉnh lại đã là sáng hôm sau rồi.