"Chậc chậc, nhà họ Chu thật ghê gớm, cũng không phải giống như con chó đi theo liếm chút canh thừa thịt nguội của nhà họ Du hay sao? Nói như thể nhà họ Chu các ông có thể tự mình làm được hạng mục này ấy nhỉ!", Trần Hạo cười nhạt chế giễu.
Ngọn lửa trong lòng Chu Trị Bình lập tức bùng lên, hận không thể xông lên tát cho Trần Hạo hai cái.
Du Tử Uyên cười nhạt nói: "Ông Chu, không cần phải so đo tính toán với phe thua cuộc, bọn họ không hiểu tầm quan trọng của nhà họ Chu, nhà họ Du chúng tôi hiểu rõ, nếu không phải có ông Chu đứng giữa hòa giải, làm sao có thể nhanh chóng lấy được giấy phép như vậy chứ?"
Bạch Phi Nhi nghe vậy sững sờ: "Đã lấy được giấy phép rồi sao?"
Chu Trị Bình được Du Tử Uyên tâng bốc, lúc này Bạch Phi Nhi cũng giật mình, ông ta vô cùng đắc ý.
"Đương nhiên, đây chính là năng lực của nhà họ Chu, bây giờ chủ tịch Bạch đã hiểu rõ rồi chứ? Có phải là rất hối hận trước đây đã không nghe lời hợp tác với nhà họ Chu chúng tôi không? Ha ha! Đã muộn rồi!"
Du Tử Uyên tâng bốc Chu Trị Bình xong, quay sang nhìn về phía Trần Hạo: "Trần Hạo? Ban đầu tôi cho rằng dù sao anh cũng sẽ vùng vẫy giãy chết một chút, nhưng không ngờ là nhà họ Du lại lấy được thứ anh muốn nhanh như vậy, anh thật sự khiến người ta thất vọng!"
Trần Hạo cười nhạt không nói gì.
Du Tử Uyên tiếp tục nói: "Anh có thể đánh nhau, y thuật cũng trâu bò, thủ đoạn cũng sắc bén, đáng tiếc, mấy thứ này đứng trước quyền lực tuyệt đối và sức mạnh, vẫn chưa coi vào đâu, cho dù anh có không cam lòng đến mức nào chăng nữa, vẫn không thể không ngoan ngoãn giao mọi thứ ra đây! Trò chơi cứ kết thúc như vậy, thật sự không thú vị!"
Trần Hạo cười ha ha nói: "Làm sao anh biết trò chơi đã kết thúc? Có thể đây mới chỉ là bắt đầu thì sao?"
"Vịt chết còn mạnh miệng! Nhà họ Bạch đã không còn hy vọng gì, các anh còn có thể thế nào? Tôi đã lớn như vậy rồi, chỉ cần người phụ nữ kia ra tay, thì chưa bao giờ xảy ra sai lầm! Mặc dù tôi cũng chán ghét anh, muốn giết chết anh, nhưng cũng không muốn dùng phương pháp như vậy để đánh bại anh! Tuy rằng anh không thừa nhận, nhưng mà thực tế bất kể là nhà họ Bạch hay là Trần Hạo anh, đã không còn đường để đi nữa rồi!", Du Tử Uyên nói.
“Chúng tôi mỏi mắt trông chờ!”, Trần Hạo đáp lại.
“Thật vậy chăng? Tuy tôi biết rõ rằng rất ít khả năng có ngoài ý muốn, nhưng tôi vẫn hy vọng có một bất ngờ!”, Du Tử Uyên mỉm cười nhạt nhẽo.
Bạch Phi Nhi không muốn hai bên tiếp tục cãi nhau, bèn nói: “Ký hợp đồng đi!”
Hai bên nhanh chóng ký tên vào bản hợp đồng.
Chu Trị Bình thấy ván đã đóng thuyền, nét mặt càng ngày càng phách lối: “Bây giờ nhà họ Chu đã lấy được thứ mình cần rồi, nên tôi chẳng cần giấu diếm nữa, Trần Hạo, tôi sẽ từ từ tính toán nợ nần với cậu, đừng tưởng chuyện sẽ chấm dứt như vậy, phiền phức của nhà họ Bạch chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”
Du Tử Uyên liếc mắt nhìn tài liệu trước mặt, nuối tiếc nói: “Không có gì bất ngờ cả! Năng lượng mới và IT đều là của nhà họ Du. Trần Hạo, thứ anh để tôi mỏi mắt trông chờ đâu?"
Bạch Phi Nhi không vui nói: “Nếu các người đã lấy được thứ mình cần thì sao còn chưa đi? Bạch Thị không chào đón các người!”
Chu Trị Bình cười ha hả: “Cậu Du, ông Hà, ông Tần, đi thôi, chúng ta đến bãi biển Vàng, hôm nay tôi bao hết tất cả chi phí, tâm trạng tôi giờ đang rất tốt!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!