"Anh có thể nói cho em biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không?", Bạch Phi Nhi hỏi.
Trần Hạo vẫn giữ nụ cười: "Thật ra cũng không phải chuyện gì đặc biệt, chỉ là nhà họ Du tính kế mưu hại Bạch Thị, anh đứng sau thuận nước đẩy thuyền, sau đó họ rơi vào bẫy thôi!"
Cô sắc bén nhìn anh: "Những gì lúc trước anh nói với em...cũng là sự thật?"
Trần Hạo chỉ mỉm cười, không đáp lời.
"Hans và Ruth đều là người của anh? Cả Tần Nam cũng vậy?", Bạch Phi Nhi tiếp tục chất vấn.
Anh trả lời: "Thật ra dù anh có thừa nhận hay không thì em vẫn nghi ngờ, và mối nghi ngờ này sẽ luôn kéo dài. Nói thật, nhìn anh như thế nào là hoàn toàn dựa vào em, em cho rằng anh ra sao thì anh như thế đấy!"
Sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo, cảm thấy tức giận vì bị lừa dối.
Trần Hạo có thể khiến cho lãnh đạo của tập đoàn tài chính khom lưng quỳ gối với mình dễ như trở bàn tay, còn có thể làm một nhân vật tai to mặt lớn, nhiều năm tung hoành ở Hương Giang như Tần Nam cũng phải cúi đầu trước mình, vậy thì thế lực của anh phải lớn đến thế nào đây?
Với lực lượng kinh khủng như thế, Trần Hạo muốn đi đâu mà không được, sao lại xuất hiện tại nhà họ Bạch? Tại sao lại làm chồng của cô?
Tại sao anh lại làm cô rung động?
Bạch Phi Nhi đang muốn nói gì thì đột nhiên thư ký đưa một người đàn ông vào.
Thấy có người đến, cô ngạc nhiên.
Người đàn ông ấy lại nhìn về phía Trần Hạo.
Bạch Phi Nhi không biết ông ta nhưng anh lại biết, đó là Phong Hành Đông - thân tín của Cơ Thanh Phó.
"Cậu Trần, bà chủ bảo tôi tới đây gặp cậu. Đây là hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần của công ty IT và công ty năng lượng mới của nhà họ Du chúng tôi. Còn chiếc thẻ này có chứa hai tỷ, bà chủ mong cậu hãy bỏ qua cho nhà họ Du!"
Nghe thấy những lời này của ông ta, Bạch Phi Nhi lại hoảng hốt, sững sờ đưa mắt nhìn Trần Hạo.
Bỏ qua cho nhà họ Du! Không ngờ bọn họ lại dùng đến hai từ "bỏ qua"!
Điều đó chứng tỏ cho việc gì? Thế lực của Trần Hạo còn kinh khủng hơn vừa rồi cô nghĩ!
Anh tủm tỉm hỏi: "Ông Phong, hình như ông hiểu lầm gì thì phải?"
Phong Hành Đông thầm căng thẳng. Trần Hạo chỉ nói một câu đơn giản thôi mà đã khiến sống lưng ông ta nhễ nhại mồ hôi, có thể thấy anh sẽ không chịu để yên cho họ.
"Không biết cậu Trần có thể nói ra cậu còn gì chưa hài lòng không ạ?"
Trần Hạo hờ hững đáp: "Mấy người chỉ đưa ra cổ phần của hai công ty và chút tiền đó là định đuổi ăn mày hay sao vậy? Tôi mà thiếu đôi ba đồng đó sao? Cút về, bảo Cơ Thanh Phó tự tới đây xin xỏ cho tôi!"
"Cậu Trần...", Phong Hành Đông còn muốn nài nỉ thêm.
Anh lạnh lùng ngắt lời: "Ông có thể lãng phí thời gian thoải mái, tôi chịu được, nhưng ai đó thì không được đâu!"
Lời vừa đứt, sắc mặt của Phong Hành Đông lập tức thay đổi, nhanh chóng ra ngoài gọi cho Cơ Thanh Phó.
Ông ta vừa rời khỏi văn phòng thì Bạch Phi Nhi đã nhìn sang Trần Hạo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!