Tiêu Nhất Phi vừa đi, Thiện Viện liền tới gần Trần Hạo hơn một chút.
Cô ta chỉ vào số lượng trên bảng báo cáo: "Anh Trần, anh xem, số liệu tiêu thụ sản phẩm dưỡng da của chúng ta trong tháng này đã lên rất cao, điều này nói rõ sản phẩm đó rất có ảnh hưởng đối với thị trường..."
Thiện Viện nói cái gì, Trần Hạo cũng không để ý lắm, nói thật, anh vẫn luôn không quan tâm đến mấy chuyện này.
Nhưng mà anh nhận ra thái độ, vẻ mặt, ánh mắt của cô ta đã thay đổi sau khi Tiêu Nhất Phi rời đi.
Không biết là vô tình hay cố ý, bởi vì Trần Hạo đang ngồi, cô ta mới phải cúi người, mà góc độ đó vừa vặn để anh có thể nhìn thấy hai hình cầu áp sát vào mặt bàn từ cổ áo.
Trần Hạo cũng ngửi thấy một mùi nước hoa cà độc dược.
Nước hoa cà độc dược là một loại nước hoa đắt đỏ cực kỳ hiếm thấy, dùng mấy loại hương liệu đặc biệt để điều chế từ phấn hoa cà độc dược, bình thường căn bản không gặp được trên thị trường, dùng quý như vàng để hình dung cũng không đủ.
Thiện Viện chỉ là một giám đốc công ty, sao có thể dùng được loại nước hoa này? Điều đó càng khiến Trần Hạo để ý đến người phụ nữ mới tới này hơn.
Mà nước hoa cà độc dược còn có một đặc điểm rất rõ rệt, đó là có tác dụng mạnh.
Sau khi nghĩ đến những điều này trong lòng, Trần Hạo nghiền ngẫm nghĩ thầm, người phụ nữ này là ai? Muốn làm gì? Nhằm vào mình? Hay là vì Tiêu Nhất Phi? Hoặc có thể chỉ là hiểu lầm!
Mà lúc anh đang suy nghĩ, Thiện Viện vẫn còn giảng giải không ngừng.
Trần Hạo thoáng chớp mắt, nhìn thấy trên cánh tay cô ta có một hình xăm hoa hồng diễm lệ, sau khi nhìn kĩ, kí hiệu bên dưới hình xăm hoa hồng là một cái gai sắc, nói đúng hơn là bông hoa hồng này được vẽ lên từ hình xăm gai nhọn đó, nếu không phải anh chú ý tới mùi nước hoa cà độc dược, đúng là đã bị hình xăm bên trên cái gai này qua mặt rồi.
Trần Hạo không chỉ để ý đến hình xăm gai nhọn này, anh còn nhận ra hình xăm đó là tiêu chí của một tổ chức sát thủ tên là Thiên Thứ!
Trần Hạo thầm nghĩ, thú vị đấy!
Phân tích bảng báo cáo xong, Thiện Viện nói: "Anh Trần, còn có chỗ nào không rõ có thể nói cho tôi, tôi sẽ giải thích cho anh!"
"Không cần, tôi đã hiểu hết rồi!", Trần Hạo cười nhạt nói.
"Vậy thì tốt quá! Anh Trần, rất vui vì được gặp anh!", Thiện Viện đưa tay ra.
Trần Hạo cười bắt tay với cô ta.
Sau đó, Thiện Viện quay người rời đi.
Trần Hạo nghĩ thầm, đúng là mình nghĩ nhiều rồi, không phải đến vì mình ư?
Nhưng rất nhanh anh đã bỏ suy nghĩ này đi.
Bởi vì, Thiện Viện vừa xoay người một cái là ngã bịch xuống đất rất đúng lúc.
Trần Hạo cười đi lên đỡ cô ta ngồi xuống ghế sô pha: "Làm sao vậy, cô không sao chứ!"
"Chân của tôi, đau quá!"
Trần Hạo nắm mắt cá chân hỏi: "Là nơi này sao?"
"Ừm!", có vẻ Thiện Viện rất khó chịu, gật đầu.
Sau đó anh liền để ý đến một cảnh xuân nào đó đang mở rộng về phía mình.
Trần Hạo cười nhạt một tiếng, muốn quyến rũ tôi? Có ý gì? Mỹ nhân kế? Cô ta muốn lấy được cái gì?
Mặc dù trong lòng Trần Hạo đang có nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra rất bình thản.
Ngược lại là Thiện Viện thấy chiêu của mình không có tác dụng, mới giả vờ xấu hổ lấy váy che lại, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.
Trần Hạo ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ "luống cuống" đó của cô ta!
"Cảm ơn anh, anh Trần!", Thiện Viện nói xong thì đỏ mặt đứng dậy, hai chân lại "lảo đảo" sắp ngã xuống.
Trần Hạo đưa tay ra đỡ.
Mùi hương của cà độc dược bay tới, cô ta đã nhìn thấy vẻ "si mê" trong mắt anh.
Nhưng rất nhanh, cô ta lại giống như một thiếu nữ xấu hổ, đỏ mặt xin lỗi: "Xin lỗi anh Trần, tôi không cố ý, tôi...tôi đi trước!"
Thiện Viện nói xong thì ôm mặt, cầm tài liệu, khập khễnh đi ra khỏi văn phòng.
Dáng vẻ kia đúng là rất giống vẻ cực kì bối rối sau khi vô tình mập mờ vậy.
Chỉ là, sau khi Thiện Viện rời khỏi phòng làm việc, mặc dù chân còn khập khiễng, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt đã biến hóa, trong đắc ý còn có một chút chế giễu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!