Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn, Trần Hạo dẫn hai người vào biệt thự.
Trong biệt thự có rất nhiều giá đỡ, trên đó toàn là bảo vật quý hiếm!
Hạ Vân Đình dẫn đường, rất nhanh hai người đã đi lên tầng hai.
Trên tầng hai có sẵn bàn làm việc, bên trên bày không ít đồ, nhìn qua có chút quỷ dị.
Không chỉ có dao khắc bằng điện hiện đại, còn có chu sa và bút vẽ bùa rất hiếm thấy bây giờ.
Hạ Vân Đình bảo cấp dưới đưa hai thứ mà Trần Hạo nói đến, anh bày nó ra trên bàn, mang Thiên Châu mà mình vừa lấy được từ chỗ Hải Tam Thông ra.
Sau đó, anh cầm lấy dao khắc, nín thở tập trung nửa giây rồi bắt đầu khắc phù văn lên trên Thiên Châu.
Biến hoá quỷ dị cũng xảy ra ngay sau đó.
Sau khi khắc phù văn xong, bên trên hai thứ đồ mà Trần Hạo bảo Hạ Vân Đình chuẩn bị liền tràn ngập khí đen âm trầm.
Hạ Vân Đình ở một bên trợn tròn mắt, đã bao giờ lão ta được nhìn thấy cảnh tượng thế này đâu?
Mồ hôi lạnh làm lưng áo lão ta ướt đẫm.
Rất nhanh, luồng khí màu đen kia đã bị Thiên Châu mà Trần Hạo dùng dao khắc hấp thu vào.
Áp lực mạnh mẽ âm trầm xung quanh đã đột nhiên biến mất sau khi khí đen bị hấp thu.
Cuối cùng Hạ Vân Đình trợn mắt há hốc mồm cả quá trình đã có thể thở phào, nhưng lão ta còn chưa kịp dám thả lòng, trên không trung đã truyền đến những tiếng vang khó hiểu.
Lão ta nhìn kĩ lại, thế mà Thiên Châu trên tay Trần Hạo đang toả ra một luồng khí xoáy mạnh mẽ, phát ra những tiếng chói tai trong không khí.
Âm thanh kia giống tiếng kêu thê thảm của những linh hồn trong đêm tối, khiến người ta không rét mà run.
Trong lòng Hạ Vân Đình lạnh lẽo, mặc niệm A Di Đà Phật an ủi mình.
Mà động tác trên tay Trần Hạo rất nhanh, không ngừng khắc ra những đường vân mới trên Thiên Châu, từng lớp này đến lớp khác, lặp đi lặp lại, cực kì phức tạp.
Không chỉ có Hạ Vân Đình phải giật mình khi nhìn thấy màn này, ngay cả Lý Vân Dương đã quen thuộc với Trần Hạo cũng không khỏi hiếu kì, không biết anh có thể nhớ được hoa văn phức tạp đó kiểu gì, cho dù với trí tuệ và trí nhớ của anh ta, cũng không có khả năng nhớ rõ được những hoa văn phức tạp như thế.
Nửa giây sau, Trần Hạo mới thở phào, đặt đao khắc xuống rồi cầm lấy bút vẽ bùa, nhẹ nhàng điểm một nốt đỏ son lên chính giữa Thiên Châu.
Trong nháy mắt, màu đỏ son cứ như có được sinh mạng, lan tràn dọc theo hoa văn phức tạp ở trên Thiên Châu.
Rất nhanh, Thiên Châu màu ngà đã biến thành trắng hồng đan xen, những đường vân màu đỏ không ngừng lan ra, có vẻ đẹp đẽ hơn.
Sau đó, trên Thiên Châu bị Trần Hạo chạm trổ, âm khí khiến người ta phải rùng mình trước đó đã hoàn toàn biến mất, chuyển thành một luồng khí nóng rực.
"Xong rồi!", anh cười nói.
Mà lúc này Hạ Vân Đình mới chính thức thở phào, âm u trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Lão ta vô ý thức nhìn hai món bảo bối mà Trần Hạo bảo mình chuẩn bị, thế mà nó đã hoá thành bột phấn lúc lão ta không để ý đến rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!