Trần Hạo nghe được những lời này suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Tiêu Nhất Phi cười khanh khách đến mức của người run rẩy: “Ha, không đùa với cậu nữa, nói việc chính, cho dù như thế nào thì cậu cũng phải ở cùng tôi vài ngày!”
Trần Hạo nghe vậy liền sửng sốt, anh có chút không rõ.
Tiêu Nhất Phi đau đầu nói: “Cô của tôi, không biết lại phát điên cái gì? Không tin tôi có con với cậu, nên đã xin nghỉ nửa năm, muốn đến nhà tôi ở! Mấy ngày nay không gặp cậu, mỗi ngày bà ấy đều lải nhải bên tai tôi nói đứa nhỏ là giả, bảo rằng đã nhìn thấu thủ đoạn của chúng ta rồi! Tôi sắp bị buồn bực đến chết rồi!”
Nghe xong, Trần Hạo cũng cảm thấy đau đầu, lúc này anh mới nhớ ra, lần trước gặp mặt Nhạc Tín, Tiêu Nhất Phi đã lấy cớ là có con với anh.
Nếu như hai người không ở cùng nhau thì làm sao mà có đứa nhỏ được?
Tiêu Nhất Phi tiến đến trước mặt Trần Hạo, dùng sức lay lay cánh tay của anh làm nũng, cặp đồi núi đáng yêu phía trước không ngừng rung động, làm cho Trần Hạo suýt chút nữa phun máu mũi.
“Cậu nhóc, cậu đồng ý với tôi đi! Cùng lắm thì nếu như cậu cảm thấy khó mở miệng, tôi sẽ đi tìm Bạch Phi Nhi, hỏi mượn cậu vài ngày? Tôi cam đoan sẽ chứng minh sự trong sạch cho cậu! Không để cậu bị liên lụy!”
“Không cần, tôi đồng ý với cô là được chứ gì!”, Trần Hạo biết điều đồng ý.
Thấy anh dễ dàng đồng ý như vậy, trong mắt Tiêu Nhất Phi lại lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
“A! Từ khi nào mà thắt lưng của cậu trở nên cứng rắn như vậy? Cậu không sợ núi băng nhà cậu sẽ ăn giấm à? Hay là đang giận dỗi với núi băng rồi?”
Trần Hạo im lặng cười khổ, việc này cho dù là sớm hay muộn thì cũng không có cách nào giấu được Tiêu Nhất Nhi, khi anh đang chuẩn bị giải thích rõ ràng thì điện thoại di động của cô ấy bỗng nhiên vang lên.
Tiêu Nhất Phi cầm điện thoại lên nghe, vẻ mặt nghiền ngẫm chậm rãi biến thành nghiêm trọng: “Được, các người chờ một chút, tôi lập tức đến ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Nhất Phi quyến rũ giữ chặt cổ áo Trần Hạo, kéo gần khoảng cách của hai người: “Chị đây cảnh cáo cậu, bây giờ tôi phải đi làm việc, nhưng mà cậu không được trốn đi!”
Trần Hạo liên tục gật đầu.
Tiêu Nhất Phi mỉm cười tủm tỉm, dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực Trần Hạo: “Ngoan ngoãn một chút! Chờ tôi trở về!”
Nói xong, yêu tinh thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Tiêu Nhất Phi vừa đi, Trần Hạo liền nở nụ cười, anh thầm nghĩ, yêu tinh này thật sự là mê hoặc chết người nhưng không đền mạng mà.
Ở bên này, Tiêu Nhất Phi chân trước vừa rời đi, chân sau Thiện Viện đã tới, nhìn thấy chỉ có một mình Trần Hạo trong văn phòng, vẻ mặt cô ta có chút “giật mình”.
“Anh Trần, tổng giám đốc Tiêu đâu rồi?”, Thiện Viện hỏi.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Vừa mới đi ra ngoài, hình như là có cuộc họp khẩn cấp!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!