Cô ta không thể phản kháng, vì chỉ cần chống cự một chút là lộ tẩy ngay.
Bởi vậy Thiện Viện chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm lạnh lẽo mà nước mắt chảy ròng ròng.
Trần Hạo còn trịnh trọng nói: "Thiện Viện, cố lên, tôi tin cô làm được mà!"
Nói xong, anh lập tức xoay người rời khỏi nhà vệ sinh, bỏ mặc cô ta run cầm cập trong bồn tắm.
Sau khi Trần Hạo ra ngoài, Thiện Viện thẫn thờ nhìn trần nhà, thầm thăm hỏi sức khỏe mười tám đời nhà anh.
Chừng mười phút sau, cô ta mới dám rón rén leo ra khỏi bồn tắm, sợ sẽ bị Trần Hạo phát hiện, cơ thể run lẩy bẩy vì lạnh cóng.
Còn Trần Hạo đang ở bên ngoài thì hả hê hút thuốc, trên gương mặt là nụ cười xấu xa. Chơi với tôi à? Mười người như cô cũng không đủ đâu! Kể cả khi Trình Kiến Nam, sếp của Thiên Thứ các cô có tới cũng chỉ xứng để xách giày cho anh đây thôi.
Nửa tiếng sau, Trần Hạo mới đứng ở ngoài hỏi vọng vào trong: "Thiện Viện, có ổn hơn không?"
"Ổn...đã ổn hơn nhiều rồi!"
Nhận được câu trả lời này, anh mới mở cửa nhà vệ sinh ra, Thiện Viện trong phòng tắm đang trùm khăn, người run lẩy bẩy.
Trần Hạo nói: "Cô lạnh à? Biết lạnh là không sao rồi đấy!"
Thiện Viện cực kỳ bực bội, thầm nguyền rủa anh chết không được toàn thây.
Trần Hạo thấy Thiện Viện đã "bình thường trở lại" thì mới đưa bộ quần áo mà vừa rồi cô ta diễn cởi ra vào trong nhà vệ sinh.
Thiện Viện nhận lấy quần áo rồi mặc vào, trong lòng chửi mắng đủ đường nhưng trên khuôn mặt vẫn tỏ ra đáng yêu mong manh, còn phải nén giận mà cảm ơn anh.
"Anh Trần, cảm ơn anh. Anh đúng là người tốt, nếu không có anh thì tôi đã..."
Nói đến đây, Thiện Viện nghẹn ngào như không thốt nên lời.
Trần Hạo cười híp mắt đáp lời: "Ha ha, không có gì, giúp người khác làm niềm vui mà!"
Thiện Viện nghe vậy thì mí mắt giật giật.
Không lâu sau đó, anh dẫn cô ta về Cửu Khúc.
Trong văn phòng, Tiêu Nhất Phi khó chịu nhìn tờ chi phiếu của Trần Hạo, nói với giọng điệu quái gở: "Ối chà! Cậu chàng này tài thật đấy, tờ chi phiếu rắc rối này mà cũng nhận về được à!"
Anh bật cười: "Đây đều là công lao của Thiện Viện mà. Nếu không có cô ấy thì không nhận được luôn ấy!"
Thiện Viện hắt xì một cái, Trần Hạo "ân cần" khuyên nhủ: "Cô Thiện, tôi thấy cô nên về nhà nghỉ ngơi trước thì hơn, hình như cô sắp cảm cúm rồi đấy!"
Cô ta giả vở như cảm thấy không khỏe, lấy cớ xin Tiêu Nhất Phi, được đồng ý thì mau chóng đi về.
Hôm nay không những hỏng hết kế hoạch mà còn bi đát bị Trần Hạo cho tắm bằng nước lạnh nữa, sự căm tức trong lòng Thiện Viện lớn đến mức không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả hết.
Sau khi Thiện Viện đi, Tiêu Nhất Phi mỉm cười nhìn Trần Hạo: "Sao thế, vừa ý phi tử mà chị đây chọn cho cậu không? Háo hức thế cơ à?"
Anh đáp trả: "Tôi mà là loại người như vậy ư?"
"Bộ chẳng lẽ không phải? Ha ha, tôi thấy chắc hai người chơi hơi sung ấy chứ? Trời lạnh thế này, nên kiềm chế chút đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!