Mọi thứ đã đẩy nhà họ Chu vào thế bị động.
Bởi vậy Chu Vân Hiên mới phải tới đây để làm dịu mối quan hệ, dù đó chỉ là trên mặt nổi.
Thực tế, anh ta tới đây làm dịu quan hệ với Bạch Thị chỉ cho những người khác xem.
"Anh Trần không muốn gặp chú tôi cũng là lẽ thường tình. Nói thật thì, trong chuyện này đúng là chú ấy đã đi quá xa, tuy chú ấy là người của nhà họ Chu, là chú của tôi, nhưng nhà họ Chu chưa từng bênh vực công lý mà bỏ quên người thân, họ hàng! Tôi thay mặt chú xin lỗi nhà họ Bạch và anh Trần!", Chu Vân Hiên điềm đạm gật đầu với Bạch Phi Nhi rồi mỉm cười nhìn về phía Trần Hạo.
Anh thì cười tủm tỉm nói: "Lời xin lỗi của anh Chu chẳng có thành ý gì cả! Sao không quỳ xuống dập đầu? Anh nghĩ chỉ cần đứng lên cúi đầu xuống là xong rồi à?"
"..."
Sau khi Trần Hạo nói xong, không chỉ Chu Vân Hiên không ngừng co giật mí mắt mà Bạch Phi Nhi cũng đen mặt.
"Ha ha! Anh Trần thật biết nói đùa mà, tôi tin rằng chủ tịch Bạch cũng có thể cảm nhận được sự thành tâm của tôi!", Chu Vân Hiên mở miệng nói.
Bạch Phi Nhi đang muốn lên tiếng để hòa giải thì Trần Hạo mỉm cười nói trước.
"Anh Chu à, anh làm vậy không phải là đang ép bà xã tôi nói dối sao! Da mặt cô ấy mỏng lắm, anh lịch sự lễ phép nói mình có thành ý như vậy thì sao mà cô ấy có thể không biết xấu hổ mà phủ định được, thôi thì cứ để tôi làm người xấu đi! Anh tưởng tôi sẽ tin rằng ông cụ nhà họ Chu của anh ở trên tỉnh hoàn toàn không biết tất cả những chuyện mà Chu Trị Bình đã làm ở Hải Dương sao? Sợ là biết tỏng nhưng lại giả vờ không biết đấy chứ! Vậy nên, tôi yêu cầu một lời xin lỗi thành tâm hơn không quá đáng chút nào!"
Chu Vân Hiên vô cùng tức giận nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười phải phép: "Anh Trần, hôm nay tôi đại diện ông nội tôi đến đây mời Bạch Thị đến nhà họ Chu dự tiệc tối trên tỉnh, ông ấy cũng mong muốn hiểu lầm với nhà họ Bạch sẽ được hóa giải. Đối với việc anh Trần đây cảm thấy lời xin lỗi của tôi chưa đủ thành ý, tôi nghĩ anh có thể tìm đến ông nội tôi trong bữa tiệc đấy! Chẳng phải lời nói đại diện nhà họ Chu xin lỗi anh của ông ấy sẽ thành ý hơn sao?"
Trần Hạo cười tủm tỉm, nói: "Anh Chu nói phải, có cơ hội tôi nhất định sẽ hỏi ông cụ Chu".
"Ha ha! Anh Trần là một người phi thường, tôi tin rằng ông nội tôi sẽ...thích anh!", Chu Vân Hiên cũng cười đáp.
Nói xong câu này, anh ta nhìn về phía Bạch Phi Nhi: "Vậy tối nay anh Trần và chủ tịch Bạch phải tới đấy nhé!"
Cô đang đau đầu vì hai người này cứ giằng co, đấu trí qua lại, mình hoàn toàn không chen miệng vào được, nghe Chu Vân Hiên nói thế bèn vội vàng trả lời: "Tôi đã hiểu tấm lòng của nhà họ Chu rồi, tối nay tôi sẽ đến dự tiệc!"
Thấy Bạch Phi Nhi đồng ý, Chu Vân Hiên không tỏ ý nán lại lâu hơn. Anh ta nhẹ nhàng đứng dậy, vừa vỗ vào quần áo của mình vừa nói: "Tôi đã đạt được mục đích của mình nên xin phép đi trước! Tối nay, tôi sẽ ở nhà cung kính chờ đợi chủ tịch Bạch và anh Trần đến!"
Dứt lời, anh ta lại chuyển mắt sang Trần Hạo: "Anh Trần, rất vui vì được gặp anh, mong rằng tối nay anh sẽ không làm tôi thất vọng!"
Anh tủm tỉm trả lời: "Yên tâm, tôi ít khi làm người ta thất vọng lắm!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!