Lúc này bọn họ mới lấy lại tinh thần.
Cánh tay của Trần Hạo chảy máu đầm đìa, chiếc áo đã rách bươm.
Còn Giang Ngạo Tuyết thì vẫn đang dựa vào lòng Trần Hạo như hoàn toàn không biết đến xung quanh như thế nào.
"Đi lấy hộp y tế tới đây, Trần Hạo bị thương rồi!", trưởng bộ phận tài vụ nói lớn.
Một người nhanh chóng mang hộp y tế tới, bấy giờ Giang Ngạo Tuyết mới nhận ra mình đã được cứu, rời khỏi lòng Trần Hạo với gương mặt đỏ bừng vì thẹn thùng. Cô ấy rất đau lòng khi nhìn thấy cánh tay tả tơi của Trần Hạo, nghiêm túc thoa thuốc cho anh.
"Trần Hạo, có đau không?", Giang Ngạo Tuyết thử lau một chút cồn sát trùng cho Trần Hạo rồi hỏi.
"Đau?", anh đang suy nghĩ rốt cuộc kẻ nào là thủ phạm, nghe cô ấy hỏi vậy nên vô thức đáp.
"Vậy để tôi nhẹ lại!", nói xong, Giang Ngạo Tuyết nhẹ nhàng thổi vào vết thương, tựa như làm vậy là có thể làm giảm cảm giác đau cho Trần Hạo.
Hình ảnh này làm cho tất cả mọi người đều ngơ ngác. Một người có tiếng là nữ cường nhân ở Bạch Thị như Giang Ngạo Tuyết mà lại dịu dàng với Trần Hạo như vậy, rất nhiều người đều sinh lòng hâm mộ và ghen tỵ.
Trần Hạo mới phát hiện câu nói thốt ra trong vô thức của mình khiến Giang Ngạo Tuyết hiểu lầm, cười nói: “Không đau, tôi không có cảm giác gì cả! Chỉ là vết thương ngoài da thôi!”
Vào lúc này, không chỉ có những người xung quanh, mà Bạch Phi Nhi cũng đã nhìn thấy, cô vừa mới chạy lên tầng thì bắt gặp cảnh Giang Ngạo Tuyết đang quan tâm, tỉ mỉ thoa thuốc cho anh.
Mọi người thấy Bạch Phi Nhi đến đây, nét mặt họ rất bối rối, Trần Hạo là chồng của chủ tịch, ấy vậy mà giờ Giang Ngạo Tuyết lại ra dáng như người yêu chăm sóc Trần Hạo, chủ tịch có nổi giận không đây?
Giang Ngạo Tuyết không phát hiện Bạch Phi Nhi đến, nhưng Trần Hạo đã thấy cô.
Tuy Bạch Phi Nhi giả vờ như bản thân đang rất bình tĩnh, nhưng anh vẫn nhận thấy có điều gì đó phức tạp, rối rắm thoáng hiện lên trong ánh mắt cô.
Trần Hạo vội vàng nói: “Hay là để tôi tự làm đi! Cách thoa thuốc này của cô sợ là còn chưa xử lý xong vết máu đông trong vết thương!”
Dứt lời, Trần Hạo giành lấy bông băng y tế trên tay Giang Ngạo Tuyết, anh rót cồn iot khử trùng vết thương rồi qua loa băng bó.
“Xong rồi này!”, sau khi làm xong, Trần Hạo tươi cười nói.
Bạch Phi Nhi bước lên hỏi: “Hay là đến bệnh viện kiểm tra chút đi!”
“Đúng đấy, Trần Hạo, đến bệnh viện kiểm tra đi!”, Giang Ngạo Tuyết cũng nói.
Mọi người chứng kiến cảnh hai đại mỹ nhân của công ty giờ thầm thương trộm nhớ Trần Hạo, trong họ nổi lên từng đợt hâm mộ, ghen tị với anh.
Trần Hạo bảo: “Hai người quên gì rồi à? Tôi chính là bác sĩ, không sao đâu!”
Giang Ngạo Tuyết còn định nói gì, điện thoại Trần Hạo chợt vang lên, đấy là cuộc gọi từ Lý Vân Dương, anh tránh hai người đi đến cầu thang: “Tôi đi nghe điện thoại!”
“Người ra tay là Vương Khải!”, vừa bắt máy, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Vân Dương.
“Vương Khải là ai?”, Trần Hạo chưa từng nghe qua cái tên này, bèn thắc mắc hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!