Gương mặt già nua của Chu Nguyên Phong đỏ bừng, ông ta khuỵu gối, quỳ xuống đất: “Cậu Trần, chỉ cần cậu đồng ý ra tay trợ giúp, tương lai sau này của Chu Nguyên Phong này tuỳ cậu định đoạt!”
Mà hai thế hệ nhà họ Chu vừa rồi còn tranh cãi ầm ĩ giờ cũng không thể trốn tránh, rối rít quỳ xuống.
Những người khác đều trợn mắt, há hốc mồm kinh ngạc, nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.
Trần Hạo đứng dậy: “Thôi, tôi đành cho Tiểu Nhược và ông cụ Mễ chút thể diện vậy!”
Sau khi nói xong, anh lấy Trấn Hồn Châu đã chuẩn bị từ sớm ra, rồi bước thẳng đến trước mặt Chu Vân Thiên, treo viên ngọc lên cổ ông ta.
Sau đó, khuôn mặt vẫn luôn nhợt nhạt như cố kéo dài chút hơi tàn của ông cụ Chu bắt đầu hồng hào trở lại, hô hấp cũng đều đặn hơn rất nhiều.
Bác sĩ tư nhân của nhà họ Chu trố mắt ra nhìn, kêu lên: “Đây…đây quả thật là kỳ tích y học!”
Nửa phút sau, ông cụ khẽ rên, thở một hơi thật dài rồi từ từ tỉnh lại.
Ông ta nhìn đám con cháu đang vây quanh mình, hỏi: “Tôi thế nào rồi?”
Chu Tiểu Nhược nói: “Ông nội, ông không sao, may quá, hu hu hu… Lúc nãy, cháu cứ ngỡ mình sắp mất đi ông, là Trần Hạo đã cứu ông đấy!”
Lúc này, ông cụ dần dần khoẻ lại, hồi tưởng lại tình cảnh lúc nãy, hú hồn biết mình vừa mới tránh khỏi một kiếp nạn.
Ông ta chậm rãi đưa mắt nhìn Trần Hạo, anh cười nhạt: “Cứ đeo hạt châu kia, dẫu gặp phải chuyện gì cũng không được gỡ xuống!”
Anh nói xong, rồi xoay người rời đi.
Trần Hạo đi ngang qua người Chu Vân Hiên, liếc mắt nhìn tên cậu ấm rồi dương dương tự đắc: “Bây giờ lời ân hận của nhà họ Chu mới đủ thành ý, anh nghĩ thế nào?”
Trần Hạo dứt lời, rồi nghênh ngang đi.
Chu Vân Hiên bóp chặt nắm tay, trong lòng tràn ngập sự căm thù.
Còn ông cụ Chu thì chậm rãi cúi đầu liếc nhì Trấn Hồn Châu treo trước ngực mình, trong mắt ông ta đầy thất vọng: “Không ngờ là Chu Vân Thiên tôi sáng suốt nhìn người suốt cả đời, ấy vậy mà đến giây phút cuối cùng lại xém nữa nhìn lầm người! Cậu ta mới là người nắm giữ sự sống và cái chết!”
Chu Tiểu Nhược bảo: “Ông nội, ông đừng nói nhiều nữa, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, đợi ông khoẻ lại, cháu không giận ông nữa đâu, ông mong cháu làm gì thì cháu sẽ làm thế!”
Chu Vân Thiên liếc nhìn cô cháu gái của mình, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô ấy: “Đứa bé ngốc, ông nội xin lỗi cháu, ông không ép buộc cháu làm chuyện gì nữa!”
Chu Tiểu Nhược không hiểu ý nghĩa của lời này nhưng người nhà họ Chu ai lại không hiểu hàm ý trong đó chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!