Sau khi đã nhìn rõ, trong lòng bà ta run rẩy, dốc sức liên tục dụi mắt để chắc chắn mình không có nhìn lầm!
Tiêu Thúy Lan hít một hơi lạnh.
Thậm chí…thậm chí không phải là một trăm triệu mà lại là một trăm triệu đô?
Một trăm triệu đô này cũng phải bảy trăm triệu tiền nước Hoa đấy.
Chuyện này...
Trong lòng Tiêu Thúy Lan hỗn loạn không chịu nổi, không có từ ngữ nào có thể miêu tả sự kinh hoàng lúc này của bà ta!
Tiêu Nhất Phi cười tít mắt với Trần Hạo: “Tạ chủ long ân...”
"...”
Trần Hạo không nói gì, Tiêu Thúy Lan thì vẫn chìm trong sự khiếp sợ.
Một lúc sau bà ta mới phản ứng lại: “Không thể nào, đây không phải là sự thật, tên này chính là một con quỷ nghèo, nghèo đến mức đến ở rể không công cho nhà người ta thì làm sao mà có tiền được!”
Sắc mặt Tiêu Nhất Phi rất khó coi, cô ấy đã nhịn rất lâu rồi, trước đó Trần Hạo không nói gì nên cô ấy mới bỏ qua! Nếu lúc này Trần Hạo đã không còn kiêng kỵ gì nữa, thì cô ấy nói thẳng: “Cô à! Chưa nói đến trăm triệu này mà toàn bộ Cửu Khúc đều do anh ấy đầu tư cả!”
“Không…không thể nào!”, Tiêu Thúy Lan không thể tin nổi.
Các loại cảm xúc hỗn loạn không ngừng dâng lên, Tiêu Thúy Lan nhìn hai người rồi gào lên: “Tiêu Nhất Phi, cháu không được phép ở cùng người đàn ông này! Không được, cô không cho phép!”
Nghe vậy sắc mặt Tiêu Nhất Phi dần dần trở nên lạnh lẽo, khí thế nữ cường bùng nổ trong nháy mắt.
Đột nhiên, Tiêu Thúy Lan bị dọa sợ, không tự chủ được lùi lại một bước.
Tiêu Nhất Phi cau mày nói: “Cô à, sở dĩ cháu không chấp nhặt với cô cũng vì nể tình cô là em gái của bố cháu, nể tình cô là người nhà họ Tiêu chúng ta. Cháu không so đo với cô không có nghĩa là cháu không có cách nào khác, cháu nghĩ cháu là người như thế nào cô phải hiểu rõ chứ nhỉ!”
Nói đến đây, Tiêu Nhất Phi dừng lại một lát!
Tiêu Thúy Lan kinh hồn bạt vía, vừa mới sốc vì một trăm triệu đô kia, giờ lại thấy khiếp sợ và tức giận vì cách nói chuyện của Tiêu Nhất Phi với bà ta đã thay đổi.
Nói tóm lại, tâm tình Tiêu Thúy Lan hiện tại rất phức tạp.
“Trước đây, cháu bỏ qua cho cô vì cô cũng là người nhà họ Tiêu, vì cô là người đã tặng cho bố con cháu một cái ân tình trong lúc khó khăn nhất. Vì phần ơn nghĩa này mà tất cả những chuyện cô lén làm sau lưng cháu cháu đều giả vờ không biết. Nhưng nếu cô vẫn cứ không biết tốt xấu như vậy sẽ chỉ đánh mất chút tình cảm còn sót lại giữa chúng ta thôi. Vậy thì không tốt lắm nhỉ!”
Lời nói của Tiêu Nhất Phi lúc này, từng chữ từng chữ đều đánh thẳng vào nội tâm, khiến Tiêu Thúy Lan kinh hồn bạt vía!
Trong đầu bà ta thầm nghĩ: Đúng vậy! Con bé này là con gái của người phụ nữ kia, Tiêu Nhất Phi này cứ như một khuôn đúc từ cô ta thì làm sao có thể dễ dàng bị mình điều khiển được?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!