Nhìn đi, lại tới nữa!
Kịch bản giống nhau như đúc!
Nhóc biết mà, ba của bé Chanh giống y như những phụ huynh khác, bọn họ đều cảm thấy nhóc là đứa trẻ nghịch ngợm thích gây sự, không thích cho con họ chơi với nhóc.
Có người sẽ bắt con họ tuyệt giao với nhóc ngay trước mặt.
Có người thì cảnh cáo ở sau lưng, để nhóc không qua lại với con họ nữa.
Loại tình huống này nhóc đã trải qua nhiều rồi, kịch bản nào cũng đã đóng qua.
Ba của bé Chanh là kịch bản số 2.
Kêu bé Chanh mời nhóc tới nhà chơi, thật ra là tách bé Chanh ra, nhân cơ hội đó họ sẽ cảnh cáo và khuyên lui.
Nghiêm Mao Mao rũ mắt, che giấu mất mát, nhóc chờ ba của bé Chanh cảnh cáo.
Khương Bạch không biết tâm lý của Nghiêm Mao Mao, anh thấy đứa nhỏ này không ăn, quan tâm hỏi: "Mao Mao, sao con không ăn? Không thích món này hả, hay con không thích trái cây? Con thích ăn gì nói cho chú biết, lần sau chú làm cho con."
Lần sau ——
Mấy người đó cũng nói như thế, nhưng nói xong chưa được hai phút sẽ lập tức cấm nhóc không được chơi với con họ.
Ba mẹ nhóc cũng từng nói lần sau.
Mỗi lần nhóc muốn đi theo ba mẹ ra ngoài chơi, muốn cùng ba mẹ chơi với nhau... Bọn họ đều nói lần sau, nhưng mấy cái lần sau này họ chưa bao giờ thực hiện!
Người lớn nói lần sau chỉ là để gạt con nít thôi!
Mấy người đó cũng thế, ba mẹ nhóc cũng thế.
Nghiêm Mao Mao buông muỗng, nhóc nhìn thẳng Khương Bạch, bày ra bộ dáng ông cụ non nói thẳng: "Chú ơi, con biết mục đích hôm nay chú kêu con tới là gì, có gì chú cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng nói lời khách sáo!"
Khương Bạch kinh ngạc nhướng mày.
Anh còn chưa nói gì, sao đứa nhỏ này đã biết mục đích của anh?
Nghiêm Mao Mao thấy phản ứng của Khương Bạch, trong lòng nghĩ nhất định nhóc đã nói trúng tâm tư của chú ấy rồi.
Nhóc có hơi khổ sở đứng lên, khom lưng với Khương Bạch, hít hít mũi nói: "Chú ơi, cảm ơn chú hôm nay đã chiêu đãi, chú yên tâm, sau này con sẽ không tìm bé Chanh chơi nữa đâu..."
Nói xong, nhóc xoay người đi luôn.
Tấm lưng kia sao mà gầy gò đáng thương thế.
Khương Bạch kinh ngạc nhìn bóng dáng Nghiêm Mao Mao, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, chờ lấy lại tinh thần rồi thì Nghiêm Mao Mao đã đi tới cửa, anh vội vàng đuổi theo, ngồi xổm trước mặt Nghiêm Mao Mao hỏi, "Mao Mao, hồi nãy chú nói gì sai hả?"
Nghiêm Mao Mao cúi đầu, lắc đầu.
Khương Bạch nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Thế tại sao Mao Mao phải đi? Tại sao lại nói sau này không chơi với bé Chanh nữa?"
"Đấy không phải là mục đích chú mời con đến à!" Giọng của Nghiêm Mao Mao mang theo nghẹn ngào, nhóc hung hăng trừng Khương Bạch: "Chú kêu con tới đây, còn tách bé Chanh ra nữa, không phải là muốn nói với con không được chơi với bé Chanh sao!"
Khương Bạch nhìn đôi mắt đỏ hồng của đứa nhỏ, có chút dở khóc dở cười hỏi: "Chú tách bé Chanh ra hồi nào?"
"Mới nãy đó, cái chú kia đưa bé Chanh ra ngoài!" Nghiêm Mao Mao như kiểu con tận mắt nhìn thấy đấy, đừng hòng gạt con.
Khương Bạch biện hộ: "Bé Chanh làm dơ tay nên thấy không thoải mái, cho nên chú đó mới dẫn bé đi rửa tay, chờ bé rửa xong sẽ về ngay, chú đâu có tách bé ra đâu."
Nghiêm Mao Mao nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Khương Bạch nửa ngày, lại nói: "Dù cho chú không tách bạn ấy ra, mục đích của chú cũng là cấm không cho con chơi với bé Chanh... mới nãy chú đã thừa nhận rồi!"
Khương Bạch mờ mịt: "Chú thừa nhận khi nào?"
"Mới nãy đó! Con nói chú kêu con tới đây là có mục đích, biểu tình của chú đã thừa nhận rồi." Nghiêm Mao Mao lên án.
"Chú thừa nhận chú kêu con tới đây là có mục đích......"
Khương Bạch mới vừa thừa nhận, mũi của Nghiêm Mao Mao liền đau xót, nhóc khổ sở cúi đầu.
Nhóc là con trai, không thể khóc.
Ngay lúc Nghiêm Mao Mao đang hít mũi, nghẹn nước mắt, Khương Bạch lại nói: "Con là người bạn đầu tiên của bé Chanh, cũng là người bạn duy nhất, là ba của bé Chanh, chú muốn gặp con, đây là mục đích duy nhất chú mời con đến chơi."
Gặp là một chuyện, còn chuyện khác, chính là nhìn phẩm tính của đứa nhỏ này.
Nhìn những gì xảy ra, anh cảm thấy phẩm tính của đứa nhỏ này khá tốt.
"Chỉ muốn gặp con thôi ạ?" Nghiêm Mao Mao không dám tin tưởng ngẩng đầu, lông mi của bé ần ận nước mắt, ngữ khí không xác định hỏi: "Không phải là muốn cấm con chơi với bé Chanh ạ, chỉ muốn gặp con thôi sao?"
Khương Bạch khẳng định gật đầu, "Chỉ muốn gặp con thôi."
"Ô oa ——"
Nghiêm Mao Mao nghẹn nước mắt cả nửa ngày không nín được, nhóc nhào vào lòng Khương Bạch, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói ra nỗi oan ức của mình: "Con, con còn tưởng rằng chú, cũng giống ba mẹ của mấy bạn khác, không cho con chơi với con họ..."
"Trước kia con có rất nhiều bạn, tụi con chơi rất vui, nhưng ba mẹ mấy bạn đó nói con là trẻ hư, không cho mấy bạn đó chơi cùng con."
"Có mấy bạn không nghe lời ba mẹ, vẫn chơi chung với con, sau đó họ tách con họ ra, cảnh cáo con không được tìm con họ chơi nữa."
"Chú ơi con không phải trẻ hư, con chưa từng làm gì xấu hết..."
Nghiêm Mao Mao nắm chặt quần áo Khương Bạch, khóc đến rối tinh rối mù, hận không thể khóc ra hết nước mắt mà mình có.
Khương Bạch nghe tiếng khóc của nhóc, trong lòng khó chịu.
Đứa nhỏ này chỉ hơn bé Chanh vài tuổi, mà đã chịu nhiều oan ức như thế...
Anh thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Nghiêm Mao Mao, dỗ nhóc như dỗ bé Chanh: "Mao Mao đừng khóc, chú biết con không phải là trẻ hư mà..."
Khương Bạch an ủi một hồi, cảm xúc của Nghiêm Mao Mao mới tốt lên.
"Con xin lỗi chú, làm dơ áo chú rồi..." Nghiêm Mao Mao vừa lau nước mắt, vừa trộm nhìn áo của Khương Bạch bị mình khóc ướt một mảng.
"Không sao, chỉ ướt chút thôi."
Khương Bạch cười xoa đầu nhóc, dẫn nhóc về chỗ ngồi rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cho nhóc.
Nghiêm Mao Mao vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi im như người gỗ, nhưng trong lòng lại vui sướng ngượng ngùng.
Ba bé Chanh tốt bụng quá, còn lau nước mắt cho mình.
Lúc mình khóc, chú cữ vỗ vỗ vai mình, còn dỗ mình nữa.
Còn có còn có, chú xoa đầu mình ——
Nghiêm Mao Mao càng nghĩ càng hâm mộ bé Chanh, nhóc cũng muốn có một người cha như vậy.
"Chú ơi, nếu chú là ba con thì tốt rồi." Nghiêm Mao Mao ngước đôi mắt sưng húp, lấp lánh tỏa sáng nhìn Khương Bạch.
Khương Bạch còn chưa trả lời, bé Chanh mới vừa đi tới cửa đã nghe một câu như thế liền xù lông.
"Không được, ba em là của mình em thôi, không ai được cướp hết!" Khương Chanh chân ngắn chạy tới, như một cơn gió nhào vào lòng Khương Bạch, vẻ mặt đầy địch ý nhìn bạn mình.
Ánh mắt rất dữ, rất nguy hiểm!
Bé mới đi rửa tay, tiện thể thay quần áo thôi mà, ai ngờ đâu vừa mới quay lại thì nghe được bạn mình muốn cướp ba mình.
Nghiêm Mao Mao cũng không nghĩ tới, mình chỉ mới cảm thán một câu từ nội tâm mà đã bị bé Chanh nghe được.
Dưới cái trừng mắt đầy phẫn nộ của bé Chanh, nhóc chột dạ cúi đầu.
Không khí dần dần tốt lên.
Khương Bạch bị hai đứa nhỏ chọc cười, nhưng tình thế không cho phép.
Anh vừa nghẹn cười, vừa đảm đương chức vụ hòa giải: "Bé Chanh, anh Mao Mao nói giỡn thôi."
Khương Chanh hoài nghi nhìn chằm chằm Nghiêm Mao Mao.
Nghiêm Mao Mao bị bé Chanh đột nhiên hung dữ nhìn chằm chằm dựng hết cả lông.
Bình thường bé Chanh hiền lắm, ai dè đâu lúc giận lên lại dữ như thế.
Nghiêm Mao Mao không dám nói thật, nhóc chỉ có thể dối lòng: "Đúng vậy, nãy anh nói giỡn thôi, anh có ba mẹ mà, không có cướp ba của em đâu, chỉ là anh thấy chú tốt bụng quá, còn tốt hơn so với ba ẹm anh."
Khương Chanh thấy bạn không có tâm tư cướp ba mình, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
Bé nghiêng đầu hỏi: "Anh Mao Mao, ba mẹ anh không tốt với anh ạ?"
Nghiêm Mao Mao nghiêm túc gật đầu: "Không tốt! Anh được ông bà nuôi, ba mẹ thường xuyên không ở nhà, bọn họ có ở nhà cũng không chơi với anh, bận bịu đi làm."
"Mỗi lần trường học có tổ chức họp phụ huynh, nghe giảng hay lễ hội gì... nhà trường đều yêu cầu phụ huynh tham gia, mấy bạn khác đi cùng ba mẹ, còn anh thì cùng ông bà."
"Anh muốn đi công viên picnic với ba mẹ, nhưng ba mẹ chỉ hẹn lần sau rồi lần sau, nhưng chưa lần nào dẫn anh đi cả, lúc nào cũng gạt anh..."
Nghiêm Mao Mao càng nói càng khổ sở, cuối cùng cái đầu nhỏ rũ xuống đến tận ngực.
Khương Chanh thấy thế, vội nhảy xuống từ trên người ba, chạy đến bên cạnh nhóc, an ủi vỗ vỗ lưng nhóc, "Anh Mao Mao, anh đừng buồn, không phải anh nói ba em rất tốt ạ? Em đem chia ba cho anh này..."
Đối diện, Khương Bạch nhướng mày.
Ủa hồi nãy mới hung dữ bảo ba là ba của mỗi một mình bé thôi sao? Sao giờ hào phóng quá vậy!
Nhưng mà rất nhanh Khương Chanh đã nói thêm: "Không thể chia nhiều được đâu, chia chút xíu hoi..."
"Có thể chia một nửa không?" Nghiêm Mao Mao động tâm hỏi.
"Một nửa quá nhiều!" Khương Chanh nghiêm túc lắc đầu, "Chỉ có thể chia một ít, chỉ một ít thôi..."
Bé vừa nói vừa vươn ngón cái, ướm vừa đủ để lộ ra phần đầu ngón út.
Nghiêm Mao Mao có hơi mất mát, "Chỉ có chút éc vậy thôi đó hả?"
"Này đã là nhiều lắm rồi..."
"Anh thấy cho thêm chút xíu nữa cũng được mà..."
Lúc Thẩm Nam Tinh tiến vào, nhìn thấy một màn hai đứa nhỏ cò kè mặc cả, y dò hỏi nhìn về phía Khương Bạch.
Khương Bạch chỉ gật gật đầu với y.
Thẩm Nam Tinh biết, Đại Bạch đây là đồng ý cho Nghiêm Mao Mao làm bạn với bé Chanh.
Nghiêm Mao Mao ở bên này chơi hết cả buổi trưa, mắt thấy sắc trời không còn sớm, mới lưu luyến tính về nhà.
Khương Bạch vốn muốn đưa Nghiêm Mao Mao về, nhưng Nghiêm Mao Mao không cho, cuối cùng anh chỉ đành phải đưa bé một túi hoa quả. Lo nhóc xách không nổi, anh chỉ chọn vài trái, nhưng trái nào cũng ngon về hình dáng, màu sắc và hương vị.
"Cảm ơn chú Đại Bạch."
Sau vài lần cò kè mặc cả, cuối cùng bé Chanh mới đồng y nhường ba đúng một lóng ngón tay út, cho nên mấy đứa nhỏ khác có thể gọi Khương Bạch là Chú Khương Bạch, còn nhóc thì thân mật hơn gọi là chú Đại Bạch.
Khương Bạch vẫy vẫy tay với bé, "Về nhà sớm nha, chú ý an toàn đó."
"Anh Mao Mao, ngày mai tới chơi nha!" Khương Chanh cũng phất tay theo.
Nghiêm Mao Mao vừa phất tay, vừa cường điệu: "Ngày mai ăn sáng xong anh tới đây ngay, tới sớm lắm đó, bé Chanh chờ anh ở nhà nha."
"Dạ."
Dưới hàng ánh mắt bao gồm cả Đào Đào, Nghiêm Mao Mao xách theo túi trái cây rời đi.
Hôm sau, từ sớm bé Chanh đã dọn ra hai cái ghế nhỏ, bé ngồi ở bên ngoài sân, ngắm nhìn nơi xa, chờ anh Mao Mao tới đây.
Không ngờ tới, bé đợi cả ngày, cũng chẳng thấy Nghiêm Mao Mao đâu.