"Ừm, có nhắc qua."
Cố Thương Lộ nhìn Thẩm Nam Tinh một cái, cười hỏi: "Em ấy nói thế nào?"
"Cậu ấy nói..." Khương Bạch không tự chủ được lâm vào hồi ức.
Khi Thẩm Nam Tinh nhắc tới trúc mã thì nghiến răng nghiến lợi, cảm xúc kích động vô cùng.
Thế cho nên, Khương Bạch khá là có ấn tượng với đoạn hội thoại khi ấy.
Thẩm Nam Tinh nói trúc mã mình như thế này ——
Anh ta là keo 502 thành tinh á, cả ngày cứ dính đằng sau mông tớ, như con sam vậy á, đuổi sao cũng không đi, phiền dữ lắm!
Nếu không phải do trưởng bối hai nhà là thế giao, tớ có mà thèm vào chơi với anh ta!
Tớ với anh ta lớn lên cùng nhau từ hồi nhỏ, coi anh ta như là người thân, vậy mà anh ta dám có ý nghĩ không an phận với tớ, trưởng bối trong nhà hy vọng chúng tớ liên hôn, anh ta đồng ý luôn!
Cậu nói xem có tức không? Tớ xem anh ta là người thân, mà anh ta lại muốn kết hôn với tớ!!!
Hôn nhân không tình yêu sẽ không hạnh phúc!
Tớ kháng nghị với người nhà, không chịu liên hôn, nhưng người nhà của tớ thích anh ta lắm, tính cách bọn họ quá mạnh mẽ, không thèm nghe lời tớ nói, thế nào cũng muốn ấn đầu ép tớ liên hôn với anh ta.
Tớ đi tìm anh ta nói cho rõ ràng, để anh ta nói lại với trưởng bối, nhưng anh ta không chịu ——
Tớ nói cậu nghe, anh ta cổ hủ dữ lắm, là cái loại con nhà người ta điển hình á, người lớn nói gì làm đó, cho dù trong lòng anh ta rõ ràng không muốn như vậy... Vì không để làm phật lòng người lớn, anh ta hy sinh bản thân luôn!
Thấy trưởng bối hai bên đã định luôn ngày cưới rồi, tớ không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ nhà đào hôn thôi.
......
Hồi ức đột nhiên im bặt.
"Cậu ấy nói..."
Lời thật Khương Bạch không thể nói được, anh uyển chuyển thay đổi cách nói: "Cậu ấy nói quan hệ hai người tốt lắm!"
"Ừm, quan hệ của chúng tôi đúng là tốt thật! Chúng tôi đã đính hôn rồi, nếu không phải vì một số lý do ngoài ý muốn, chắc chúng tôi đã sớm kết hôn, nhưng giờ cũng không quá muộn..."
"Cố Thương Lộ, anh nói bậy gì đó?" Thẩm Nam Tinh tức muốn hộc máu xen lời Cố Thương Lộ.
Ánh mắt Cố Thương Lộ cực có tính xâm lược dừng ở trên người Thẩm Nam Tinh, bình tĩnh nhìn chằm chằm y: "Anh không nói bậy, 5 năm nay anh vẫn đang đợi em, nếu em không chủ động về thì đành đến lượt anh tìm em thôi!"
"Anh!!!"
Thẩm Nam Tinh tức giận mặt mày đỏ au, nhưng cố kỵ bên cạnh còn có người nên y không muốn cãi nhau với Cố Thương Lộ.
"Anh tới đây!" Y tiến lên, giữ chặt Cố Thương Lộ đi ra ngoài, còn không quên dặn Khương Bạch: "Bạch Bạch, tớ đi nói chuyện với anh ta, lát nữa sẽ về!"
Cố Thương Lộ theo Thẩm Nam Tinh đi ra ngoài, giữa đường còn quay đầu lại ra vẻ xin lỗi, gật đầu với Khương Bạch.
Khương Bạch thấy ánh mắt cưng chiều và bất lực trong mắt hắn, đột nhiên anh có chút lo lắng cho Thẩm Nam Tinh.
Nghe lời nói của trúc mã này, hắn chưa hết hy vọng với Thẩm Nam Tinh, còn chờ Thẩm Nam Tinh tận 5 năm.
Lần này hắn tìm tới, chẳng lẽ là ép buộc Thẩm Nam Tinh trở về kết hôn hả?
Bên này, Khương Bạch sốt ruột lo lắng.
Bên kia, Thẩm Nam Tinh túm Cố Thương Lộ đi được một đoạn đường, tới một chỗ bốn bề vắng lặng, đảm bảo không có âm thanh nào truyền lại về phía nhà.
Y buông Cố Thương Lộ ra, chất vấn: "Sao anh biết em ở đây? Anh tìm em làm gì? Sao anh còn chưa kết hôn?"
Cố Thương Lộ trả lời từng câu——
"Anh xem được video cậu Khương livestream, nghe thấy cậu ấy kêu một tiếng Nam Tinh mới tra ra được em ở chỗ này!"
"Anh tới đây tìm em kết hôn."
"Anh không kết hôn là bởi vì vị hôn phu của anh —— cũng chính là em đào hôn rồi!"
Cố Thương Lộ nói rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ bằng một cái tên trong video mà có thể xác định được thân phận rồi sau đó tìm kiếm vị trí người này, có thể nghĩ ra được hắn đã bỏ không ít công sức.
Nhưng Thẩm Nam Tinh đang nổi nóng, hoàn toàn không lý trí suy xét điều này.
Y trừng mắt Cố Thương Lộ, có chút cạn lời.
Đã 5 năm rồi, người này vẫn cổ hủ như thế, sao mà thiểu não quá vậy nè, không biết linh hoạt chút nào!
Mình trốn nhà đi là để cho hắn tranh thủ cơ hội, vậy mà hắn không nắm chắc lấy thời cơ...
Với cái tính này của hắn chẳng biết hắn làm sao mà thành thạo ở trên thương trường được nữa, còn đem công ty nghiên cứu khoa học sinh vật của Cố gia phát triển càng ngày càng tốt!
Thẩm Nam Tinh đặc biệt muốn chất vấn Cố Thương Lộ.
Rõ ràng anh đã có người thích, không thích tôi thì thôi, trưởng bối muốn anh liên hôn anh liền đồng ý liên hôn, sao anh không suy xét tranh thủ hạnh phúc của chính mình đi, không suy nghĩ cho mình chút xíu nào sao?
Được thôi, anh không tranh thủ, tôi giúp anh tranh thủ là được chứ gì!
Tôi quậy bỏ hôn ước, trong nhà không đồng ý, tôi còn trốn nhà rời đi——
Tôi làm tất cả là vì để anh có thể tự do lựa chọn người mình thích.
Kết quả!!!
Má nó 5 năm luôn rồi, vậy mà anh dám nói với tôi anh còn ở giá hả, nghe lời trưởng bối chờ tôi về kết hôn?
Rất nhiều oán khí tụ tập ở trong lòng Thẩm Nam Tinh, y nhịn không được rống lên một tiếng: "Đầu óc anh có vấn đề à!!!"
Cố tình Cố Thương Lộ còn nghiêm túc trả lời: "Đầu óc anh không có vấn đề, mỗi năm anh đều khám sức khỏe tổng hợp ở bệnh viện, nếu em cần thì anh có thể đưa số liệu kiểm tra sức khoẻ từng năm cho em."
Thẩm Nam Tinh: "!!!"
Hỏng hỉu!
Y và Cố Thương Lộ hoàn toàn không thể hiểu nhau!
"Anh về đi, tôi không kết hôn với anh đâu! Trước khi tôi rời đi đã nói với anh rất rõ ràng, giữa chúng ta không có tình cảm, miễn cưỡng kết hôn ai cũng sẽ không hạnh phúc!"
"Hôn ước là do trưởng bối định ra, từ đầu đến cuối tôi vẫn không có đồng ý, ta không hề muốn và anh cũng không hề thật sự muốn!"
"Đi về đi!"
Thẩm Nam Tinh nhìn Cố Thương Lộ thật sâu, rồi sau đó rời đi không quay đầu lại.
Cho nên y không nhìn thấy được dã tâm phải có bằng được trong mắt Cố Thương Lộ.
Nếu hắn đã tới rồi thì sẽ không rời đi một mình!
Khương Bạch thấy chỉ có mỗi Thẩm Nam Tinh trở về, nhịn không được nghiêng người nhìn phía sau lưng y.
Thẩm Nam Tinh hữu khí vô lực xua tay nói: "Anh ta không có theo đâu, tớ bảo anh ta về rồi!"
"Không phải cậu nói anh ta là keo 502 thành tinh à, dính như sam đuổi cũng không đi? Chắc anh ta chưa đi đâu!" Khương Bạch lo lắng nói: "Tớ thấy anh ta còn chưa có chết tâm với cậu đâu, bằng không cũng sẽ không tới đây tìm cậu, nói không chừng còn muốn mang cậu về kết hôn... Nhưng anh ta thâm tình với cậu ghê đó, 5 năm rồi mà còn nhớ cậu mãi không quên."
Thẩm Nam Tinh chột dạ cười gượng hai tiếng.
Y nghĩ thầm, Cố Thương Lộ đúng là thâm tình thật, nhưng đối tượng thâm tình của hắn lại không phải mình, mà đối tượng nhớ mãi không quên của hắn cũng chẳng phải là mình.
Nhưng những điều này y không nói cho Đại Bạch biết.
Dù gì trước đó y cũng đã chém gió trước mặt Đại Bạch, nói bậy nói bạ rằng trúc mã thích mình chết lên chết xuống ——
Nghĩ đến việc mình từng nói như thế, Thẩm Nam Tinh liền nhịn không được thở dài.
Cũng không biết Cố Thương Lộ đã nghe lọt lời hắn nói rồi không, mãi cho đến buổi chiều Thẩm Nam Tinh cũng chưa từng gặp lại Cố Thương Lộ, y nhẹ nhàng thở ra nhưng tâm tình lại vô cớ suy sút.
Tần Đông Việt ngủ một giấc tới buổi chiều rồi bị điện thoại của Trình Bác Dương đánh thức, hắn còn tưởng Trình Bác Dương gọi tới hỏi hành tung của mình bèn giành nói trước: "Tôi đi công tác rồi."
Trình Bác Dương: "..."
Thái Tử gia đi công tác đều mang trợ lý theo, ngoại trừ lần trước ——
Lần đi công tác này chắc là giống lần trước rồi.
Giả bộ đi công tác, nhưng thật ra là đi đu idol!
Trình Bác Dương thầm than một hơi, vì Thái Tử gia mà rầu thúi ruột.
Làm một trợ lý tinh anh có đủ tư cách, công việc của y là vì cấp trên phân ưu giải nạn, y hiểu ý nói: "Ngài cứ yên tâm đi công tác, văn kiện khẩn cấp tôi sẽ gửi qua email, còn bên hạng mục điện ảnh kia đã phản hồi rồi, bọn họ không nhận đầu tư của chúng ta nữa, bên nhà sản xuất bảo là đạo diễn không chịu nhượng bộ!"
Ánh mắt Tần Đông Việt trầm trầm, đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn.
Quách đạo này rất nổi tiếng, những tác phẩm trước đây của ông đều cháy vé và nổi rần rần, tư bản chủ động tìm tới cửa đầu tư hẳng là không thiếu.
Nhưng đây là bộ phim đầu tiên của thần tượng sau khi comeback àm ——
Hắn muốn cho thần tượng thứ tốt nhất!
"Điều tra bọn họ có ai đang đầu tư, cậu tự mình liên hệ, nghĩ mọi cách làm cho bọn họ không đầu tư nữa! Để người phụ trách hạng mục này biết, trừ tôi ra thì bọn họ không còn ai có thể đầu tư tốt hơn được nữa!"
Nói ngắn gọn, tìm mọi cách đẩy hạng mục này đến bước đường cùng, làm cho bọn họ không có tư bản nào để chọn.
Muốn quay à? Được thôi, vậy thì hợp tác cùng hắn!
Thủ đoạn của Thái Tử gia này tàn nhẫn quá đi thôi ——
Nhưng ai bảo Thái Tử gia là tư bản làm gì!
"Tôi lập tức làm ngay."
Sau khi Tần Đông Việt kết thúc cuộc gọi, hắn vô cùng nghiêm túc kiểm điểm lại mình.
Ở trước mặt thần tượng, hắn muốn bảo trì trạng thái và hình tượng tốt đẹp nhất của mình từng thời khắc, cần phải thể hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt thần tượng.
Nhìn thấy thần tượng đang nấu cơm, hắn rón rén vào phòng bếp, đưa đồ mà thần tượng cần ——
Khương Bạch ngẩn người, mới phản ứng hắn đang ở đây.
"Tỉnh ngủ rồi à? Cơm sắp xong rồi..." Khương Bạch nói.
Tần Đông Việt "Dạ" một tiếng, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Không khí đột nhiên có chút trầm mặc.
Khương Bạch ra vẻ lơ đãng hỏi: "Lần này cậu ở đây bao lâu, định khi nào đi?"
"Anh lại muốn đuổi em đi?" Tần Đông Việt rất mẫn cảm, thanh âm có chút ủy khuất, "Anh còn giận phải không?"
Khương Bạch: "..."
Cứ thế này mãi à!
Mình không hỏi nữa thì hơn!
Lúc nên đi thì Tiểu Tần nhất định sẽ đi, hắn không thể ở đây cả đời được.
Đồ ăn làm xong, Khương Bạch và Tần Đông Việt dọn ra bàn, đúng lúc Khương Chanh và Nghiêm Mao Mao dẫn Đào Đào vào sân.
"Chú Tiểu Tần?"
Thấy chú Tiểu Tần đã rời đi đột nhiên xuất hiện, mặt hai đứa nhỏ lộ vẻ vui mừng, hiển nhiên vô cùng cao hứng.
Rất nhanh Thẩm Nam Tinh cũng ra tới, ba lớn hai nhỏ tề tụ một chỗ, ha ha cười nói, hoà thuận vui vẻ.
Ăn đến một nửa thì Nghiêm Mao Mao đột nhiên nói: "Chú Đại Bạch, ở bên ngoài sân có một chiếc xe đang đậu..."
"Ở sân bên phải à? Chắc là xe của chú Tiểu Tần đó." Khương Bạch cho rằng Nghiêm Mao Mao đang nói tới chiếc Bugatti của Tần Đông Việt.
Nghiêm Mao Mao lắc đầu ngoày ngoạy, nói: "Không phải ạ, ngay ở chỗ giao lộ ấy ạ, trong xe còn có một chú đang ngồi, chú đó cứ nhìn vào sân của chúng ta hoài à..."
Thẩm Nam Tinh buông đũa, đột nhiên đứng lên, "Tớ đi ra ngoài nhìn xem."
Trong lòng Khương Bạch có suy đoán.
Mười phút sau, Thẩm Nam Tinh đã trở lại, phía sau còn có Cố Thương Lộ đi theo.
Quả nhiên!
Khương Bạch biết ngay mà, người bên ngoài chính là Cố Thương Lộ.
Anh nhìn về phía Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh đen mặt, nói: "Anh ta ở đây vài ngày rồi đi!"