Vu Thần bắt lấy tay hắn, đem người túm về phía mình, bản thân thì liếc nhìn đám em họ đang bất mãn kia.
"Mấy đứa tự chơi với nhau đi, anh và chị dâu có việc phải lên phòng trước."
Hoan Hoan không vui: "Bọn em đang chơi game mà, anh thích lên thì lên trước đi, chị dâu lên làm gì cơ?"
"Em đang học cấp 3 mà còn ngồi đấy chơi game? Làm bài tập hết chưa? Viết bài chưa? Học từ vựng chưa? Lần trước kiểm tra bao nhiêu điểm? Hửm?"
Hoan Hoan bị anh liên tiếp dập cho tơi tả muốn rớt hết máu trên thanh: " Anh đáng ghét quá đi! Anh không chơi game với em thì thôi còn mắng em, anh mà cứ như thế em sẽ ghét anh suốt đời luôn!"
(Như kiểu chơi game có cái thanh máu ý mọi người)
Vu Thần vẫn rất bình tĩnh: "Anh giống như đang quan tâm lắm sao?"
Hoan Hoan: . . . .
Vu Thần tiếp tục nhìn bé: "Em không cần anh giúp lấy hình có chữ ký của idol nữa, hửm?"
Hoan Hoan: . . . .
"Còn muốn chơi game không?"
Hoan Hoan: ". . . Không ạ."
Vu Thần vừa lòng: "Có thời gian nhiều như vậy thì đọc thêm sách đi."
"Em đọc sách." Nhạc Nhạc ngẩn đầu nhìn anh: "Em còn làm bài tập nữa, cho nên anh à, có thể cho chị dâu ở đây giúp em làm bài được không?"
Vu Thần: . . . .
Vu Thần nhìn về phía Hoan Hoan: "Nhạc Nhạc còn tự giác làm bài, còn em thì sao? Phạt em giúp Nhạc Nhạc làm bài tập, cả Hân Hân với Duyệt Duyệt luôn, mấy đứa rảnh rỗi như thế thì giúp Nhạc Nhạc làm bài đi."
Hoan Hoan: . . . .
Hân Hân: . . . .
Duyệt Duyệt: . . . .
Nhạc Nhạc: . . . .
Cảm giác chết trong lòng nhiều chút . . . .
Lăng Thanh nhìn bốn người trước mặt đang đờ ra, có hơi buồn cười.
Vu Thần quay đầu nhìn hắn: "Cậu có ý kiến gì à?"
"Không có, đột nhiên nhớ đến Giả Bảo Ngọc."
Hắn nhìn Nhạc Nhạc: "Ba chị giúp em làm bài tập, thấy vui không nè?"
Giả Bảo Ngọc Nhạc Nhạc: ". . . . Anh nhìn mặt em giống đang vui lắm sao?"
(Chú thích: Giả Bảo Ngọc là hòn đá bị Nữ Oa bỏ rơi, chắc ý là Lăng Thanh là Nhạc Nhạc cũng bị anh mình hất bỏ như vậy :) )
"Vậy em có ý kiến gì với ba chị à?" Vu Thần hỏi.
Nhạc Nhạc: . . . .
"Như vậy không phải tốt hơn sao? Chị em hỗ trợ giúp đỡ nhau, tương thân tương ái."
Vu Thần nhìn ba cô em đang ngồi hóng chuyện trên sô pha: "Lo mà giúp Nhạc Nhạc làm bài tập cho tốt, nếu không ngày mai không cho mấy đứa ra ngoài chơi đâu."
Hoan Hoan giơ tay phát biểu: "Ý là nếu bọn em phụ đạo tốt, thì ngày mai có thể ra ngoài chơi ạ?"
"Ừ."
Hoan Hoan cùng Hân Hân liếc mắt nhìn nhau, cặp song sinh dựng đứa em trai tội nghiệp của mình ngồi dậy ngay ngắn làm bài tập: "Tới đây em trai, mấy chị giúp em làm bài tập."
Duyệt Duyệt lấy bút ra đưa cho bé: "Cố lên!"
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh thiếu chút nữa cười ra tiếng, đây là kiểu chị gái ma quỷ gì thế này? Làm vậy được luôn á hả?
Vu Thần nhìn chị em tình thâm trước mặt, vô cùng vừa lòng lôi kéo Lăng Thanh hướng cầu thang đi lên.
Hoan Hoan nhìn hai người đi xa mới dám nhỏ giọng oán giận:" Anh trai thiệt nhỏ mọn hết sức, không chịu chơi chung với bọn mình thì thôi, còn không cho chị dâu chơi chung với bọn mình nữa chứ."
Duyệt Duyệt lắc đầu: "Ôi những kẻ yêu nhau."
"Aiz da, đáng lẽ hôm nay tụi mình còn có thể qua thêm vài ải nữa~"
"Đợi hôm nào đi." Hân Hân ngồi kế bên nói: "Dù sao vài hôm nữa chị dâu đều ở đây mà."
"Cũng đúng." Hoan Hoan gật đầu, lại quay qua nhìn Nhạc Nhạc: "Mau làm bài tập đi, nếu không ngày mai không cho em ra ngoài chơi đâu."
Nhạc Nhạc hừ một tiếng, không hề để tâm đến cô bé chút nào.
Lăng Thanh đợi Vu Thần kéo trở về phòng, mới hỏi: "Sao vậy? Có việc gì gấp à?"
"Không có gì."
"Vậy sao anh không để tôi ở dưới đó."
"Cậu ở dưới với mấy đứa nhỏ có gì mà vui."
"Tôi thấy mấy đứa nhỏ đáng yêu mà, giống như tên của chúng nó vậy, khả khả ái ái~"
(Thật ra khúc này tính edit thành dễ dễ thương thương mà thấy kì quá nên để nguyên.)
Vu Thần hơi mỉm môi cười.
Lăng Thanh nhìn anh: "Người nhà anh đều rất tốt, ai cũng thú vị cả."
"Cậu là kiểu người yêu ai yêu cả đường đi?"
"Hả?" Lăng Thanh chớp mắt.
Vu Thần buông lỏng bàn tay đang nắm: "Tôi nói đó cũng là điều bình thường thôi."
"Cậu đúng là kiểu người yêu ai yêu cả đường đi."
"Vậy thì cứ tiếp tục yêu ai yêu cả đường đi đi."
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh khó tin nhìn anh: "Cưng à, anh đang tự mình đa tình?"
"Tôi chỉ biết có người đang lạt mềm buộc chặt." Vu Thần nhìn hắn.
Lăng Thanh bất đắc dĩ: "Anh đúng là tự ảo tưởng quá rồi."
"Còn kém lắm so với cái kịch bản của cậu."
"Tôi dựng kịch bản? Với anh à?"
Vu Thần nhướng mắt nhìn hắn: "Nếu không thì với ai? Với mấy đứa con nít?"
Lăng Thanh cười haha: "Anh đang nói là với mấy đứa em họ của anh à? Cái này thì còn có thể đó."
"Ngại quá, cấm quấy rối trẻ em." Vu Thần từ chối cho ý kiến.
Lăng Thanh chướng mắt liếc anh một cái, trẻ em đáng yêu muốn chết, cấm cái gì mà cấm, anh cố tình muốn gây sự thì có!
Còn gây sự với cả bốn đứa!
Một đứa cũng không tha!
Tối hôm đó, hai người quyết định đi ngủ sớm.
Trước khi ngủ, Lăng Thanh còn tự nhủ lòng nhắc nhở chính mình, lần này nhất định không thể lăn vào lòng của Vu Thần nữa!
Nhưng mà đến sáng sớm hôm sau khi Vu Thần thức dậy, cảm giác bị ôm cứng ngắc quen thuộc truyền đến.
Anh cúi đầu nhìn cái tên đang ôm chặt lấy mình vẫn ngủ say như chết, bị mãi cũng quen, anh còn với tay giúp hắn kéo chăn lại.
Lăng Thanh đang ngủ, mơ màng khẽ động, ôm chặt lấy anh, vô cùng tự nhiên mà ở trong lòng người ta cọ cọ.
Vu Thần đang kéo chăn thì hơi dừng động tác một chút, chờ khi anh khôi phục bình tĩnh lại mới buông tay ra, cúi xuống an tĩnh quan sát hắn.
Khách quan mà nói thì Lăng Thanh lớn lên nhìn cũng không tồi.
Da dẻ trắng trẻo, mặt mày như họa, khi nhắm mắt lại nhìn hắn có vẻ rất vô hại và phúc hậu, nhưng đến mở mắt ra, đuôi mắt cong lên, thoạt nhìn lại có phần hơi hung dữ.
Trước kia anh không thích vẻ bề ngoài của Lăng Thanh, anh cảm thấy, mặt mũi như thế thì tính tình hẳn sẽ không dễ sống chung.
Mà sự thật đúng là như vậy, bọn họ sống chung có chút không quá hợp nhau.
Nhưng lại ngoài ý muốn là mấy ngày nay, không khí ở chung giữa hai người họ lại khá là tốt đẹp.
Đặc biệt là sau cái ngày cùng nhau nói chuyện trong xe, Lăng Thanh tựa như là đã được thông suốt, nói không quậy nữa thì là không quậy nữa.
Thậm chí khi Lăng Bạch đến nhà bọn họ, Lăng Thanh cũng không ồn ào gây rối, ngược lại còn vô cùng nghiêm túc đem chuyện giữa hai người họ ra nói cho anh nghe, kể cả thân thế của Lăng Bạch.
Đây cũng là lần đầu tiên, Vu Thần phát hiện thì ra Lăng Thanh cùng anh cũng có thể êm đềm mà giao lưu, nói chuyện, thì ra hắn cũng có lúc nói chuyện có lý như thế.
"Nếu cậu vẫn luôn như bây giờ thì thật tốt." Vu Thần nhẹ giọng nói.
Việc kết hôn giữa hai người họ vốn chỉ là ngẫu nhiên, khi đó, anh cùng với Lăng Bạch cãi nhau, anh khuyên Lăng Bạch nên giữ khoảng với cái tên Tô Việt, người đang theo đuổi cậu đi.
Nhưng Lăng Bạch lại không muốn, thế nên anh đành đem mình ra để mặc cả, muốn Lăng Bạch lựa chọn, nếu còn tiếp tục chơi chung với anh thì tránh xa Tô Việt ra và ngược lại.
Lăng Bạch nghe thế lại càng không chịu, vậy nên hai người mới cãi nhau.
Lăng Bạch hỏi: "Anh, anh thích em đúng không, cho nên anh mới không muốn em và Tô Việt ở bên nhau."
Vu Thần đương nhiên nói không phải: "Anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi."
Thế nhưng Lăng Bạch lại không tin.
Đến cuối cùng hai người vẫn ầm ĩ mà cãi vã, thật ra, Vu Thần cũng không rõ chính mình rốt cuộc đối với Lăng Bạch chỉ là tình cảm anh em, đơn thuần không muốn đứa em trai mình chịu tổn thương hay thật sự là đối với cậu ấy động lòng.
Thế nên anh mới khuyên Lăng Bạch: "Tô Việt với em không hợp nhau đâu, em vẫn nên cách xa cậu ta một chút đi."
Lăng Bạch nũng nĩu không đồng ý, hai người không ai chịu nhượng bộ ai.
Sau cùng, Lăng Bạch nói ra những lời không biết suy nghĩ: "Anh không cần lấy cái cớ bảo vệ em để can thiệp vào việc kết bạn của em. Em lớn rồi, không phải là tên ngốc rời đi anh là không sống nổi, nếu anh thật sự muốn bảo vệ em thì cũng có thể yên lặng bảo vệ mà! Anh làm như thế mục đích cuối cùng cũng chỉ là để thỏa mãn dục vọng khống chế của bản thân mà thôi!"
Vu Thần lạnh lùng nói: " Nếu như em đã nói như thế, về sau bất kể là chuyện gì của em, anh cũng sẽ không quản nữa."
"Được! Anh tốt nhất là nên vậy đi, em chịu đựng quá đủ cái thói thấy gì cũng quản của anh rồi, sau này anh đừng có mà tìm đến em nữa."
Vu Thần nghe xong giận tới mức bỏ đi không nói lời nào.
Lúc sau, Vu Thần bình tĩnh lại, cảm thấy phải nói chuyện rõ ràng với Lăng Bạch một lần nữa, liền nghe thấy ở nhà Lăng Bạch có tiếng trò chuyện của Lăng Bạch và Tô Việt: "Không sao đâu mà, anh không cần lo lắng làm gì, anh Thần sẽ không thật sự giận em đâu, anh ấy luyến tiếc em, chỉ là bây giờ nhất thời bực mình vậy thôi, chờ thêm hai ngày nữa, kiểu gì cũng chạy đến làm hòa với em."
Tô Việt thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, anh thật sự rất sợ anh sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người."
"Không đâu, anh Thần với anh như nhau mà, đều là hai người anh trai thân thiết của em, đều đối xử với em rất tốt, anh ấy sẽ luyến tiếc em thôi."
Vu Thần đứng cách đó không xa nghe thấy, cảm thấy lời này nghe rất chói tai.
Anh rốt cuộc cũng hiểu vì cái gì mà mỗi lần hai người cãi nhau, Lăng Bạch đều không chút sợ hãi, bởi vì đối với cậu ta, mình cuối cùng cũng sẽ nhượng bộ, sẽ luyến tiếc cậu ta.
Ban đầu, mọi chuyện rõ ràng là không phải như thế.
Lần đầu tiên gặp nhau là lúc anh giúp Lăng Bạch thoát khỏi cái cảnh bị bắt nạt, Lăng Bạch nắm lấy tay anh, vô cùng đáng thương muốn kết bạn với anh, cầu anh giúp cậu.
Khi đó anh mới có mười bảy tuổi, cái tuổi thiếu niên, trẻ trâu muốn anh hùng ấy mà, nghe thấy thế liền lập tức đồng ý Lăng Bạch, nói rằng sau này mình sẽ luôn bảo vệ cậu.
Anh đúng là rất giữ chữ tín, nhưng mà dường như, mối quan hệ giữa hai người họ ngày càng trở nên thay đổi.
Vu Thần cảm thấy nực cười, nực cười cái người tên Lăng Bạch kia, cũng như nực cười chính mình.
Ngay khi anh quay người rời đi, Lăng Thanh xuất hiện.
Lăng Thanh nói: "Anh đúng là đến thiệt nè, Tiểu Bạch nói không quá ba ngày anh nhất định sẽ chạy tới tìm nó làm hòa."
Vu Thần đối với Lăng Thanh có ấn tượng không quá tốt, cho nên lười trả lời hắn, tiếp tục cất bước đi ra.
Nhưng mà anh mới đi được hai bước, liền nghe thấy Lăng Thanh nói: "Anh dù gì thì cũng xuất thân từ gia tộc lớn, là nhân vật có danh dự uy tín, thế mà cố tình vì Tiểu Bạch mà hành xử khác gì một con cún con hay không, hửm?"
Trong nháy mắt, sắc mặt của Vu Thần liền thay đổi, anh liếc về phía Lăng Thanh: "Cậu vừa nói cái gì?"
Lăng Thanh cười cười, đi đến gần anh: "Cũng không phải là tôi nói mà, đừng cáu, là Lăng Bạch nói, em ấy nói anh như một con cún con vậy, còn em ấy là xương thịt của anh, cho nên anh mới không nỡ bỏ rơi em ấy, cũng rất luyến tiếc em ấy."
Vu Thần khinh miệt cười một cái.
Lăng Thanh tiếp tục nói: "Vốn dĩ lúc đầu tôi cũng không cho rằng như vậy, nhưng mà hiện tại xem ra đúng thật là thế thật nhỉ?"
"Cút."
"Anh giận sao? Nhưng sự thật mà nói thì đối với cậu ta, anh chính là như vậy đấy."
Vu Thần lười phản ứng hắn.
Lăng Thanh cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình: "Trừ khi anh thuộc về một người khác. Tôi biết ba mẹ anh dạo gần đây luôn tìm đối tượng mai mối cho anh, vừa hay bên này ba mẹ tôi cũng thế. Chi bằng chúng ta cùng nhau kết hôn đi. Tiểu Bạch lúc nào cũng chán ghét tôi, nếu tôi với anh ở cùng nhau, nó chắc chắn sẽ vô cùng hối hận."
"Cậu không xứng." Vu Thần nói: "Lăng Bạch cũng thế, không xứng."
Vu Thần vừa muốn đi, Lăng Thanh đã gọi Lăng Bạch ra.
Vu Thần vừa nhìn đến ánh mắt của Lăng Bạch khi nhìn mình, trong nháy mắt, lửa giận bộc phát - đó là loại ánh mắt: quả nhiên là như thế!
Lăng Bạch dường như là khẳng định, nói: "Anh Thần, anh đến rồi, anh tìm em sao? Em biết là anh sẽ không thật sự mà cùng em giận dỗi."
Tô Việt cũng cười theo: "Tiểu Bạch vừa rồi vừa nhắc đến anh với em xong là anh đến, đúng là Tiểu Bạch rất hiểu anh."
Vu Thần nhìn hai người, cười khẽ một tiếng: "Tôi tới tìm Lăng Thanh."
Ý cười trên mặt của Lăng Bạch nứt ra, Tô Việt bên cạnh cũng ngơ theo.
"Tìm anh ta làm gì?" Lăng Bạch hỏi.
Lăng Thanh giành trả lời trước vấn đề này: "Hai ngày nay không phải ba mẹ muốn tìm đối tượng kết hôn cho anh sao? Vu Thần đến đây gặp anh, chính là vì điều này, bọn anh sắp kết hôn với nhau rồi."
Lăng Bạch không tin.
Vu Thần nhìn trên mặt cậu tỏ vẻ kinh ngạc, tâm tình vô cùng vui sướng, khẽ nói: "Đúng vậy."
Vốn đây chỉ là một trò đùa, một lời nói dối, nếu dựa theo hiện tại mà nói thì không thể ảnh hưởng được gì lớn.
Thế nhưng Lăng Thanh lại không phải một kẻ có đầu óc như người thường.
Hắn ta chỉ đợi nghe được câu khẳng định của Vu Thần, liền đem chuyện này nói với ba mẹ mình.
Lăng Bạch đang nổi nóng, nghe thấy thế liền nói cái gì mà chúc bọn họ sớm sinh quý tử.
Vu Thần nghe cậu bực bội như vậy, liền chọc thêm một nhát, tỏ vẻ: "Chắc chắn rồi."
Ba mẹ Lăng không nghĩ tới mình thế mà có thể ôm vào cây đại thụ nhà họ Vu, tối đó liền đem tin tức này khuếch tán ra ngoài, dường như sợ Vu Thần đổi ý.
Không đến hai ngày sau, ba mẹ bên Vu gia cũng biết chuyện.
Những đối tác kinh doanh của Vu gia cũng hay tin.
Điện thoại của Vu Thần trong vài ngày nhận được một đống tin nhắn chúc phúc khó hiểu.
Anh không nghĩ tới sự tình chỉ trong vài hôm sẽ phát triển đến cái loại tình trạng này.
Anh muốn nói chuyện rõ ràng với Lăng Thanh, nhưng Lăng Thanh luôn làm bộ dáng nước đổ không thể hốt lại.
Đến cuối cùng, Vu Thần cũng thấy phiền, hơn nữa, anh lúc ấy ở Lăng gia đúng thật là giận dỗi nên đã nói: "Đúng vậy", cũng ở trước mặt cha mẹ Lăng Thanh nói một câu: "Chắc chắn rồi."
Cho nên anh một bên chướng mắt Lăng Thanh, một bên vì bị Lăng Thanh gài nên cùng hắn kết hôn.
Cho dù hiện tại ngẫm lại, Vu Thần vẫn cảm thấy hành động hôm đó của Lăng Thanh như đang tự dựng một vở kịch.
Anh để tay lên ngực tự hỏi, bản thân tiếp xúc với Lăng Thanh không lâu, cũng chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt, vậy rốt cuộc, Lăng Thanh thích cái gì ở hắn?
Tiền bạc sao?
Hắn nhìn lại người đang nằm trong lòng mình, có chút không thể hiểu nỗi.
Thế nhưng, dạo gần đây người này có vẻ đã bình thường hơn trước, tính tình cũng dễ chịu hơn không ít.
"Hi vọng cậu vẫn sẽ vẫn tiếp tục như bây giờ, hiểu chưa." Vu Thần nhẹ giọng nói.
Lăng Thanh hướng đến dưới cằm anh cọ cọ, tựa như cho anh câu trả lời.
Vu Thần khẽ cười, hơi cúi xuống, ở trên đỉnh đầu xù xù kia hôn một cái.
Mặc dù anh vẫn cho rằng cả hai nên từ từ theo tuần tự, tiếp xúc thân mật dần dần nhưng hiện tại dù sao cũng đã kết hôn rồi, không nhất thiết phải tuân theo luân lí gì nữa.
Trẻ nhỏ phạm lỗi biết dũng cảm sửa sai đều xứng đáng được khen thưởng cả, trẻ lớn cũng thế!
Anh cúi đầu nhìn Lăng Thanh, hy vọng hắn có thể cùng anh an an ổn ổn, nghiêm túc cùng nhau xây dựng cuộc hôn nhân này thật tốt đẹp.
-------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Thần đối với Lăng Bạch là loại tình cảm giống như: Thu nhận một đứa em trai, em trai hi vọng anh lớn có thể che chở cho mình, mình là anh lớn đương nhiên phải bảo vệ em mình cho đến cùng!
Nhưng còn Lăng Bạch, Lăng Bạch đối với Vu Thần có loại tình cảm kiểu như: Anh ta đối tốt với mình như vậy, luôn luôn bảo vệ mình, có phải là thích mình rồi không? Chắn chắn là thích mình rồi! (Cậu ấy hoàn toàn quên mất chính mình là người yêu cầu người ta bảo vệ mình.)
Nguyên chủ đối với Vu Thần là kiểu: Vu Thần có thân phận lớn như vậy, vì sao lại cùng tên nhóc Lăng Bạch kia ở bên nhau, Lăng Bạch có cái gì tốt đâu, tôi không phục! (Nó giống như chuyện cùng nhau có 10 đồng tiền mà Lăng Bạch lại được ăn một bàn đầy thức ăn ngon, còn hắn không ăn được gì nên hắn luôn nhìn chằm chằm vào cái bàn đồ ăn đó của Lăng Bạch. Cùng lý do đó, bàn đồ ăn đổi thành một con dê béo, một bữa Haidilao, hắn đều sẽ nhìn chằm chằm vào chúng, cho nên, tóm lại là hắn không thích Vu Thần, hắn thích thân phận của Vu Thần.)
Quản gia: Hôm nay không có tiểu kịch trường đâu, nhưng mà hôm nay thiếu gia hun trộm phu nhân một lần nha, tui sẽ nhớ kỹ.
Vu Thần: . . . .
Vu Thần: Chú đã biết quá nhiều.
Quản gia: Cảm ơn thiếu gia khen thưởng.
Vu Thần: . . . .