Tôn Nặc căng thẳng ngồi ở trên ghế.
Hai tay hết xiết chặt liền thả ra, thả ra rồi lại xiết chặt.
Cả người thoạt nhìn như một tiểu bạch thỏ đi nhầm vào hang sói.
Lăng Thanh ngồi xuống bên cạnh cậu, mẫn cảm phát hiện hai vai của chiếc thỏ trắng trắng nhỏ nhỏ này run rẫy co rúm lại.
"Mời cậu một ly được chứ?" Lăng Thanh đưa cho Tôn Nặc chén rượu.
"Cảm ơn ạ" Tôn Nặc nhỏ giọng trả lời.
"Cậu tên gì?"
Tôn Nặc ngước mắt lên nhìn nam nhân khôi ngô tuấn tú trước mặt, do dự nói: "Nặc Nặc ạ"
Lăng Thanh cười khẽ: "Tôi họ Lăng, cậu cứ gọi anh là Lăng ca"
Tôn Nặc bé ngoan liền thuận theo gọi: "Lăng ca!"
Từ Hàm đang ngồi cùng đám bạn, quay đầu liền thấy bã xã mới cưới của bạn thân ngồi cách đó không xa thế mà đi đùa giỡn tiểu nam sinh!
Hắn đang uống rượu thấy thế thì bị sặc một cái, ho khan nửa ngày.
Mỹ nhân ngồi bên cạnh lập tức vỗ vỗ lưng cho hắn, mềm mại quan tâm.
Hai người bên kia thì nói nói một hồi lại đứng dậy, hướng tới lầu hai của quán bar mà đi lên.
Đệt! Lầu hai của quán bar này chuyên môn cung cấp phòng cho những khách hàng nào đêm không muốn về nhà!
Vào lúc này mà lại lên lầu hai, Từ Hàm có cảm giác anh em của mình trên đầu bị trải ra một bãi cỏ xanh.
Hắn đứng lên theo, một bên gấp rút điện thoại cho Vu Thần, một bên gọi phục vụ để ý bọn Lăng Thanh.
Vu Thần vừa mới tan tầm chuẩn bị về nhà thì điện thoại di động vang lên.
Anh tiện tay ấn nghe thì bên kia truyền đến giọng nói hoảng hốt của bạn thân mình: " Lão ca, chuyện lớn rồi, mau tới Forget đi, bà xã ông sau lưng lén cho ông mọc cỏ xanh kìa!"
Vu Thần:...
Vu Thần khó có thể load được tin này: "Ông nói bậy bạ cái gì đấy"
"Nhanh lên nếu không thì ông cũng có thể nghe thấy mưa rơi lên bãi cỏ xanh luôn con mẹ nó rồi!"
Từ Hàm cúp điện thoại rồi vội hỏi nhân viên phục vụ Lăng Thanh thuê phòng nào, giãn gân giãn cốt xong liền một người một ngựa giết tới.
Trong lúc đó Lăng Thanh và Tôn Nặc đang ngồi nói chuyện phím.
Tôn Nặc vẫn còn đang là sinh viên đại học, đây mới chỉ là lần thứ hai đến những nơi như thế này, cả người đều rụt rè, nói chuyện với Lăng Thanh cũng không dám lớn tiếng.
Bất quá Lăng Thanh cũng không có để ý nhiều như vậy.
Hắn dù sao chỉ đơn thuần là một người yêu thích mỹ nhân, đại mỹ nhân cũng thích mà tiểu mỹ nhân hắn cũng thích, kiều diễm mê hoặc cũng thích mà nhu nhược thanh thuần cũng thích nốt.
Hắn cũng không muốn động tay động chân với đối phương, chỉ muốn nhìn mỹ nhân để dưỡng mắt, để nói chuyện phím, giết thời gian.
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tôn Nặc bị dọa muốn nhảy dựng lên.
Lăng Thanh đi ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài có một nam nhân tướng mạo anh tuấn đi vào.
"Có chuyện gì sao?" Đối với những người lớn lên dễ nhìn như vậy, Lăng Thanh đối xử rất ôn nhu.
Từ Hàm nhìn vào mắt hắn, rồi lại nhìn về phía Tôn Nặc, hừ lạnh: "Chị dâu đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra, mới kết hôn có hai ngày liền đi ra ngoài tìm nam nhân."
Tôn Nặc kinh hãi, khiếp sợ nhìn về phía Lăng Thanh.
Lăng Thanh ngược lại, mỉm cười: "Chỉ là ra ngoài tìm người tán gẫu thôi, nếu không thì anh cũng đến đây đi."
Từ Hàm: ? ? ? Đến đó ! ! !
Lăng Thanh nhìn ánh mắt của hắn liền biết ngay hắn hiểu lầm: " Tôi nói là đến đây tán gẫu."
Sau đó hắn tiện tay đóng cửa rồi đi đến phía đối diện Tôn Nặc ngồi.
Cái bàn bọn họ ngồi là dạng bàn trà hình tròn, được đặt trên ban công, khá là trang nhã.
Từ Hàm thấy vậy liền chen ngồi ở giữa hai người họ, liếc trái nhìn phải tràn đầy nghi ngờ.
Tôn Nặc bị hắn nhìn như vậy thì sinh ra lúng túng, không biết làm gì hơn ngoài hỏi Lăng Thanh: " Anh kết hôn rồi ạ?"
"Ly hôn sớm thôi" Lăng Thanh bình tĩnh uống rượu.
Từ Hàm: ? ? ?
"Anh với Tiểu Ngư chỉ vừa kết hôn, làm sao mà lại sắp ly hôn?" Từ Hàm vô cùng tức giận.
Lăng Thanh thở dài, đau thương trả lời hắn: " Đừng nói nữa, cũng là tôi không tốt, không giữ được được anh ta."
Từ Hàm:....? ? ?
Tôn Nặc hiếu kỳ: "Anh ta làm gì có lỗi với anh ạ?"
Lăng Thanh khẽ cười, trong bi thương mang theo rộng lượng, trong rộng lượng mang theo thái độ hững hờ đối mặt với sinh tử cuộc đời: "Anh ta chỉ là không yêu tôi mà thôi."
"Vậy sao anh ta lại còn cùng anh kết hôn?"
"Này chắc có lẽ là niềm vui của kẻ có tiền."
Kẻ có tiền - Từ Hàm:...Hơi có cảm giác bị đánh cho nội thương.
"Cho nên thật ra việc này là anh ta chỉ đang đùa giỡn anh? Tìm niềm vui trên nỗi đau của anh?" Tôn Nặc truy hỏi.
Lăng Thanh không đáp, chỉ nhẹ giọng nói: "Nặc Nặc, sau này nếu cậu có cùng nam nhân kết hôn thì nhất định phải tìm người có thể mang đến cho cậu cảm giác an toàn, có trách nhiệm. Có như vậy cậu mới không bị nam nhân đùa giỡn, không bị bắt nạt."
Mới vừa nhận ra mình cong nên mới đến quán bar học hỏi kinh nghiệm - Tôn Nặc:....Ví dụ bây giờ thẳng lại có còn kịp không?
Từ Hàm rốt cuộc cũng chịu hết nổi: "Tiểu Ngư không phải loại người đó! Anh không thể nào vu khống người khác như vậy! Ban đầu rõ ràng là anh một hai đòi kết hôn với cậu ta, cũng không phải cậu ta muốn lấy anh."
Lăng Thanh trào phúng cười: "Vì như vậy cho nên anh ta có quyền ngay trong đêm tân hôn bỏ rơi bạn đời của mình, chạy đi tìm bạch nguyệt quang à?"
Hắn nhìn thẳng vào Từ Hàm: "Không muốn kết hôn thì đừng có kết, tôi có ấn đầu anh ta lại bắt anh ta kết hôn với tôi à?"
Từ Hàm:...Này quả thật là không có.
Nhưng mà...
"Cậu ta trong đêm tân hôn bỏ anh lại chạy đi tìm bạch nguyệt quang?"
Anh em của mình là người khốn nạn như vậy từ khi nào thế?
Lăng Thanh nhấp một hớp rượu trong chén, nhìn xa xôi thở dài.
Từ Hàm nhìn bi thương trên mặt hắn, lại nghĩ đến mấy lần gặp mặt trước, tuy Lăng Thanh khá mềm yếu nhưng xác thực là rất thích Vu Thần, trăm phương nghìn kế muốn anh chú ý đến mình.
Có thể làm một người vốn đang yêu mình tha thiết chạy ra quán bar tìm người khác, nhất định là có chuyện gì kích thích đến hắn!
Ví như: Ông xã mình ngoại tình!
Từ Hàm trong nháy mắt liền chột dạ, gửi tin nhắn hỏi: [Lão ca, đêm tân hôn ông chạy đi gặp bạch nguyệt quang à? Ủa mà khoang, bạch nguyệt quang của ông là ai thế?]
Vu Thần rất nhanh liền trả lời: [Không liên quan tới ông.]
Từ Hàm:...Mẹ nó, cậu ta không hề phủ nhận luôn!
Từ Hàm: [Ông quá cặn bã!]
Từ Hàm: [Chẳng trách chị dâu lại một hai phải cho ông đội nón xanh!]
Từ Hàm: [Thì ra là do ông cho người ta đội trước!]
Vu Thần:...
Vu Thần: [Ông canh cậu ta cho tôi, còn bây giờ thì đừng nói nữa.]
Từ Hàm phẫn nộ đem điện thoại di động ném lên bàn, canh con mẹ ông, tự mà tới canh đi!
Hắn cầm ly rượu trước mặt Tôn Nặc, hướng đến Lăng Thanh: "Chị dâu, chuyện này là Tiểu Ngư không đúng, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi anh, anh đừng quá để trong lòng, Tiểu Ngư trong hôn nhân không phải loại tra nam lừa lọc ngoại tình đâu. Chắc chắn cậu ta không hề làm gì cả, chỉ là đi gặp mặt thôi."
"Ngoại tình trong suy nghĩ cũng là ngoại tình!" Tôn Nặc hiếm thấy mà lớn tiếng đáp lại: "Đều là tra nam cả!"
Từ Hàm nhìn vào mắt cậu: "Vậy thì cậu cũng không thể vì thế mà chạy đi làm tiểu tam."
"Tôi không có làm tiểu tam!"
"Tôi không đem cậu ấy thành tiểu tam."
Tôn Nặc và Lăng Thanh đồng thời trả lời.
"Tôi chỉ là tâm tình có chút phiền muộn, muốn tìm ai đó uống rượu cùng. Trùng hợp thấy cậu ta thoạt nhìn đơn thuần nên mới tìm đến bắt chuyện." Lăng Thanh thản nhiên bịa chuyện. "Hiện tại bây giờ có thêm anh cũng thế thôi, được rồi, chúng ta cùng nhau uống!"
"Được!" Từ Hàm vỗ bàn.
Đợi đến khi Vu Thần tìm đến quán bar, hắn nổi giận đùng đùng chuẩn bị tinh thần đi bắt gian.
Vừa vào đến cửa liền nghe anh em cùng bà xã của mình kẻ xướng người họa mắng nát chính mình, tiểu tam bên cạnh thì vỗ tay hô đánh.
"Cho nên việc tôi muốn ly hôn là sai sao? Loại nam nhân cặn bã như vậy không ly hôn thì giữ lại ăn Tết à?" Này là bã xã hắn.
"Đúng thế, không nên giữ lại!" Đây là anh em hắn.
"Phải phải! Thứ cặn bã!" Đây là tiểu tam.
Vu Thần:...
Vu Thần sải chân bước đến đem Lăng Thanh kéo ra: "Cậu có vẻ chơi rất vui?"
Lăng Thanh cười khị khị: "Đúng là rất vui á."
Vu Thần mệt tâm lôi hắn đi ra ngoài.
Lăng Thanh không chịu: "Tui còn chưa uống hết rượu mà."
"Về nhà uống tiếp."
Từ Hàm và Tôn Nặc vội vã đi theo.
Vu Thần quay lại nhìn Tôn Nặc, Tôn Nặc bị nhìn liền sợ hãi, bước chân có hơi dừng lại.
Vu Thần lạnh lùng liếc cậu, ngữ khí không quen: "Cấm đi theo."
Tôn Nặc:....Thiệt đáng sợ quá!! (;ŏ﹏ŏ)
Cậu quay lưng lại với Vu Thần, nhìn Từ Hàm đối diện mình, lí nhí: "Đây là ông xã của Lăng ca sao? Đáng sợ quá đi!"
Từ Hàm nói đỡ cho bạn thân mình: "Chỉ là bề ngoài nhìn vậy thôi!"
"Anh ta còn ngoại tình trong suy nghĩ nữa đó!"
Từ Hàm: "...Chắc là có ẩn tình gì đó"
Tôn Nặc: "Lỡ đâu anh ta gia bạo Lăng ca thì sao???"
(Chú thích: Gia bạo = bạo lực gia đình)
"Chắc là không có đâu..." Từ Hàm suy đoán.
Tôn Nặc sốt ruột: "Anh đi khuyên anh ta đi mà, anh không phải bạn thân anh ta sao? Ngoại tình trong suy nghĩ đã rất cặn bã rồi, nếu còn muốn gia bạo, kia chẳng phải là cặn bã của cặn bã sao?"
Từ Hàm nghe thế liền vội vàng đuổi theo.
Trước hết giải thích với Vu Thần bọn họ chỉ đơn giản uống rượu thôi, Lăng Thanh với Tôn Nặc không có làm gì hết, chính là uống rượu, trong sáng mà uống rượu!
Trong hôn nhân, từ chối hiểu lầm, từ chối gia bạo!
Vu Thần sau khi nghe lời giải thích của hắn, cùng với Lăng Thanh ngồi lên xe, sau đó đem cửa xe đóng lại, lạnh lùng nói với tài xế: "Lái xe."
Ngược lại là Lăng Thanh còn cao hứng vẫy vẫy tay với Từ Hàm: "Lần sau gặp lại nha~"
Vu Thần quay đầu lại nói với hắn: "Không có lần sau."
"Anh nói không có thì là không có, dù sao tôi cũng không có đi tìm mất mặt."
"Vậy đến quán bar tìm nam nhân thì có mặt mũi à?"
Lời này Lăng Thanh rất không thích nghe.
"Cái gì mà tìm nam nhân, anh không nghe bạn anh nói à? Bọn tôi chỉ uống rượu thôi, trong sáng mà uống rượu, còn có bạn anh ngồi kế bên nhìn mà."
"Chuyện như hôm nay, tôi không muốn xuất hiện lần thứ hai."
"Đơn giản thôi." Lăng Thanh giọng trong trẻo đáp "Chúng ta ly hôn, cho tôi 20 triệu, chúng ta ngay bây giờ, lập tức ly hôn. Sau đó tôi sẽ tự giác lăn đi chỗ khác xa thiệt xa, đảm bảo không làm chướng mắt anh lần thứ hai."
Vu Thần cười lạnh: "Tôi nói rồi, một cắc cũng không đưa cho cậu."
"Vậy miễn bàn luận." Lăng Thanh cũng không thèm để ý đến hắn nữa, quay đầu xem phong cảnh bên ngoài cửa xe.
Hai người về đến nhà cũng hơn bảy giờ, cơm nước đã nấu xong xuôi, vừa kịp để hai người vào bếp dùng.
"Trong nhà có rượu không?" Lăng Thanh liếc nhìn Vu Thần "Lúc nãy mới chỉ uống một nửa đã bị anh lôi về, còn chưa uống đủ đâu."
Vu Thần không trả lời.
Lăng Thanh liền tự mình đi đến tủ lạnh nhìn một chút, lúc ra cầm theo mấy chai bia.
Lúc lấy ly uống bia cho mình cũng không keo kiệt mà lấy cho Vu Thần một ly.
"Tôi vốn dĩ lúc đầu tìm một người bồi mình uống rượu nhưng đã bị anh đuổi đi, vậy nên anh phải uống cùng tôi."
Vu Thần nghe hắn nói vậy, ngược lại giương mắt khinh bỉ mà nhìn hắn: "Loại người như vậy mà cậu cũng tìm?"
"Thanh thuần đáng yêu lắm nha." Lăng Thanh vừa uống vừa nói: "Rất giống thỏ, không phải à?"
Vu Thần:...
Vu Thần oán hận, đem bia lên uống hết một nửa.
Có cái gì mà đáng yêu!
Sợ hãi rụt rè muốn chết, nhìn còn chẳng giống nam nhân!
Lăng Thanh thấy hắn uống một hơi hết nửa, liền vội vã đổ đầy trở lại, còn cố ý nói: "Anh không thích à? Thế anh thích cái gì ở Tiểu Bạch?"
"Tôi và Tiểu Bạch không có gì cả." Vu Thần không vui phản bác.
"Hiểu mà hiểu mà, chỉ là đối tượng để ngoại tình, không có gì."
Vu Thần mệt tâm: "Đã nói thật sự không có gì!"
Lăng Thanh chỉ cười cười, không trả lời, hắn hoàn toàn không tin.
Vu Thần nhìn vẻ mặt này của hắn liền biết hắn không tin mình, tức giận đến cầm ly bia lên uống một hơi thêm nửa ly nữa.
Lăng Thanh nhìn hắn, một bên vừa ngắm hắn vừa uống.
Có mỹ nhân có bia, càng uống càng ngon.
Bất quá, hắn còn chưa tận hứng, bia cũng đã hết.
Lăng Thanh dự định về phòng nhưng bị Vu Thần cản lại.
"Còn chưa uống đủ đâu."
"Hết bia rồi nha." Lăng Thanh chỉ chỉ chai bia rỗng.
Vu Thần kêu hắn chờ, một lát sau đi ra đem theo một chai rượu vang.
Lăng Thanh:...
Lăng Thanh muốn rút lui.
Bất quá Vu Thần đã rót rượu vào ly cho cả hai.
Lăng Thanh nhìn ly vang đỏ trước mặt mình, có chút không muốn uống.
Lăng Thanh không giống đại đa số người khác, hắn là loại bia, rượu gì cũng không dễ bị say, thế nhưng mà chỉ cần nửa chai vang đỏ liền say ngất, đặc biệt là vang đỏ còn trộn lẫn với các loại bia rượu khác, nửa ly là gục.
Lăng Thanh nhìn lại đám vỏ chai bia rỗng, rồi lại nhìn ly vang đỏ trước mặt, mỉm cười: "Tôi về phòng trước."
Vu Thần kéo tay hắn lại: "Sao thế? Cùng người khác uống rượu thì được, còn cùng tôi thì không muốn?"
Lăng Thanh phủ nhận: "Không phải."
"Vậy ngồi xuống đi.
Lăng Thanh:...
Vu Thần cầm lấy ly rượu của hắn đưa cho hắn, còn cụng ly một cái.
Lăng Thanh:....
Lăng Thanh không thể làm gì khác hơn là nơm nớp lo sợ nhìn ly rượu như thuốc độc.
"Tôi phải về phòng."
"Rượu còn chưa uống hết."
"Tự mà uống đi!" Lăng Thanh nỗ lực tránh né.
Cuối cùng lại bị Vu Thần giữ lại ấn lên ghế.
Vu Thần ghé sát vào hắn, hiếm thấy nở nụ cười: "Tôi mới vừa bồi cậu uống nhiều rượu như vậy, có phải cậu cũng nên bồi lại rồi hay không?"
Đệt!
Lăng Thanh nhìn hắn ghé sát như vậy, khuếch đại gương mặt mỹ mạo kia, chỉ cảm thấy mình không xong. Đây cũng quá phạm quy rồiiiiiiii!
Đặc biệt, Vu Thần đột nhiên còn nở một nụ cười tươi, như một cơn gió thổi vào đêm xuân khiến hàng ngàn hàng vạn cây hoa lê đều nở rộ.
Má nó tổng tài cái gì chứ, sao không nhập vòng giải trí đi!
Xuất mỹ nhân kế kiểu này, ai mà chịu nổi?
Vu Thần đưa ly rượu đến miệng hắn.
Lăng Thanh hơi mở miệng, bị dung mạo của Vu Thần hấp dẫn, đem ly thứ hai uống vào.
Đến khi uống xong rồi, Vu Thần hơi tách xa hắn, ly trí của Lăng Thanh rốt cuộc cũng chậm rãi trở về.
Hai ly, hắn đã cảm thấy thần say rượu đang đứng xa xa mà vẫy tay với hắn.
Lăng Thanh đứng dậy muốn đi về phòng nhưng bị Vu Thần cản lại lần nữa.
"Còn uống nữa tôi thật sự sẽ say đó." Lăng Thanh cảm thấy không nói nên lời.
"Khi cậu ra ngoài tìm người uống rượu, không nghĩ tới sẽ say như bây giờ à?" Ánh mắt Vu Thần âm trầm nhìn hắn.
Lăng Thanh ngả ngớn: "Cục cưng, anh đang ghen tị hửm?"
"Nghĩ nhiều rồi."
Vu Thần lãnh đạm: "Nếu đã cùng tôi kết hôn, làm ơn có tự giác của một người đã có gia đình."
Lăng Thanh nháy mắt nở nụ cười, như thể là đang nghe hắn kể chuyện gì buồn cười lắm.
"Cục cưng, cưng có tư cách gì mà chỉ trích tôi không có tự giác của một người đã có gia đình hửm? Tôi chỉ buồn chán chạy ra quán bar tìm người uống rượu cùng, còn anh? Anh trong đêm tân hôn, bỏ lại bạn đời mình, chạy đi tìm tình nhân nhỏ."
Hắn ghé người sát vào Vu Thần nhẹ giọng nói, "Muốn trách người khác không tự giác , sao không nhìn lại mình đi?"
"Nên cậu đây là trả thù tôi?"
Lăng Thanh lắc lắc đầu, "Tôi chỉ là đơn thuần nhàm chán quá thôi."
"Không có lần sau." Vu Thần cảnh cáo.
Lăng Thanh thật sự có chút say, hắn nhìn người trước mặt, thần chí dần dần trở nên mơ hồ, "Tôi phải đi về phòng đã."
"Cậu còn chưa có đáp ứng tôi." Vu Thần không chịu để hắn đi.
Lăng Thanh vươn bàn tay ra câu lấy cổ hắn, mơ mơ màng màng hỏi "Đáp ứng anh cái gì nha?"
Vu Thần nhạy bén phát hiện giọng nói Lăng Thanh trở nên dính dính mềm mềm.
"Cậu say rồi?"
Lăng Thanh cười hề hề, "Anh mới say."
Xem ra đúng là thật sự say, Vu Thần nghĩ, người say vĩnh viễn không cảm thấy là mình say.
"Cậu về phòng đi." Vu Thần đem tay hắn đang vòng trên cổ mình cầm xuống, xoay người đi.
Nhưng mà mới bước được hai bước, Vu Thần liền cảm giác eo mình bị móng heo nào đó ôm lại.
Giây tiếp theo, Lăng Thanh dán người lên, cười cười nói "Đi đâu thế cục cưng?"
---------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quản gia: Thiếu gia, phu nhân đã đến quán bar hơn ba tiếng rồi.
Vu Thần: Có chịu về nhà không?
Quản gia: Không chịu, phu nhân cùng một thiếu niên đi thuê phòng!
Vu Thần:!!!!