Vu Thần:......
Đây đúng là câu hỏi đòi mạng mà!
Vu Thần không ngờ được rằng bản thân mình đang ăn cơm mà còn phải làm bài test.
"Cậu yên tâm đi, nếu tôi đã nói sau này chuyện của cậu ta đều tùy cậu xử lí thì tôi sẽ không quan tâm đến, sẽ không để ý đến cậu ta nữa."
"Không để ý tới? Không quan tâm nữa? Không hối hận nha?" Lăng Thanh hỏi.
Vu Thần bình tĩnh, nhẹ giọng nói, "Tôi biết cậu không thích cậu ta, vậy nên đừng lo, tôi sẽ không làm chuyện gì khiến cậu khó chịu."
Lăng Thanh rất hài lòng, gắp cho anh một miếng bạch tuộc, "Vu tiên sinh thiệt là biết tự giác nha."
"Vậy nên tôi cũng hy vọng cậu cố gắng đừng làm những chuyện tôi không thích, Vu phu nhân."
"Ví dụ như?" Lăng Thanh hỏi.
Vu Thần liếc hắn, "Ví dụ như đi đến quán bar."
Lăng Thanh nghe vậy liền bật cười haha, "Anh còn ghim vụ đó hả, tôi mới đi có một lần, mà còn bị huynh đệ Từ Hàm của anh giám sát nữa đó."
"Cậu còn muốn đi?" Vu Thần bất mãn nói, "Muốn bị nhốt trong phòng nữa phải không?"
Lăng Thanh lại bật cười, gắp thêm một con tôm bỏ vào chén anh, "Không đi không đi, tôi không đi nữa, được chưa?"
Hắn mỉm cười nói, "Sao anh đáng yêu thế không biết."
Vu Thần lạnh lùng hừ một tiếng.
Lăng Thanh nhướn mày, mắt toàn là ý cười nhìn anh.
Vu Thần bó tay với hắn, cúi đầu tập trung ăn cơm.
Ăn xong bữa tối, Vu Thần đi đến thư phòng, tiếp tục làm việc, còn Lăng Thanh thì về phòng của mình nghỉ ngơi.
Vu Thần xử lý xong công việc cũng đã hơn 10 giờ tối, anh tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm.
Nằm được mười phút, Vu Thần lại ngồi dậy, nhìn phía bên kia giường băn khoăn không biết có nên gọi Lăng Thanh dọn qua lại hay không.
Bình thường có chồng chồng nào mà phân phòng ngủ đâu?
Hơn nữa, hai hôm về nhà, bọn họ đã ở chung phòng rất hòa hợp.
Vu Thần nhớ tới đêm qua, Lăng Thanh ngồi trên giường nói chuyện cùng mình, cũng nhớ tới sáng nay, Lăng Thanh mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy trong vòng tay anh.
Thật ra, anh không chán ghét việc ngủ chung giường với Lăng Thanh.
Bây giờ bọn họ đã kết hôn rồi, Lăng Thanh cũng bỏ đi những tật xấu của bản thân, vậy nên có lẽ anh cũng không cần phải phân rõ giới hạn của hai người như ban đầu nữa.
Ít nhất, thì không cần phải phân phòng ngủ.
Nghĩ vậy, Vu Thần xốc chăn lên, bước xuống giường.
Lăng Thanh còn đang lướt điện thoại, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa quay đầu lại thì thấy Vu Thần bước vào.
"Có gì không?"
Vu Thần bình tĩnh đóng cửa, đi tới trước mặt hắn, " Chăn nệm tôi đem đi giặt rồi, ngủ nhờ một đêm."
Lăng Thanh: ? ? ? ?
Lăng Thanh cảm thấy anh đúng là không biết nói dối!
Anh chỉ có một bộ chăn nệm thôi sao?
Nhà anh chỉ có một phòng hả?
Dù sao thì anh cũng nên bịa ra cái cớ đàng hoàng đi chứ đại ca!
Vu Thần bị hắn nhìn đến mức có chút xấu hổ, lúng túng quay đầu, ngồi xuống giường, "Còn chưa ngủ à?"
"Mới 11 giờ."
"Cũng đến giờ đi ngủ rồi, thức khuya không tốt cho sức khỏe."
Lăng Thanh nghĩ thế cũng phải, Vu Thần không giống hắn, anh còn phải đi làm, bây giờ đúng là nên ngủ rồi.
Hắn xích lại ngồi gần Vu Thần, khẽ cười nói, "Chăn nệm giặt hết rồi?"
Vu Thần mặt không đổi sắc gật đầu.
Lăng Thanh mỉm cười, "Vậy tôi cho anh mượn một bộ, tôi có dư nè."
Vu Thần:......
Vu Thần quay đầu trừng hắn.
Lăng Thanh nháy mắt cười xán lạn, nhưng không thành tiếng, chỉ có đôi mắt cong lên, tỏ vẻ đã hiểu.
Vu Thần thẹn quá hóa giận, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Lăng Thanh vội vàng kéo anh lại.
"Buông tay." Vu Thần xấu hổ buồn bực nói.
Lăng Thanh thấy tai anh đỏ dần lên, trong lòng cảm thấy trêu đùa anh thật thú vị.
Bất quá hắn cũng chỉ muốn ghẹo Vu Thần một tí thôi, không muốn thật sự chọc giận người ta, vậy nên hắn nhẹ giọng dỗ dành, "Tôi nhớ ra rồi, hôm nay Tiểu Lưu đem bộ chăn nệm dự phòng kia giặt nên không thể cho anh mượn nữa, đành phải ủy khuất cục cưng ngủ với tôi trước nha."
Vu Thần cạn lời nhìn hắn.
Lăng Thanh cười cười, kéo người ngồi lại trên giường, "Cục cưng anh ngồi đây trước đi, tôi đi tắm cái đã."
Lăng Thanh nói xong, hôn an ủi Vu Thần một cái rồi bước vào phòng ngủ.
(raw với QT đều để phòng ngủ nhưng mà Lăng Thanh đi tắm mà, chắc tác giả ghi nhầm =))) )
Vu Thần có chút buồn bực, cảm giác như mình bị hắn trêu chọc, muốn tức giận, nhưng lại cảm thấy hắn cũng không có làm gì quá đáng.
Anh nghĩ tới cái hôn trên môi lúc nãy của Lăng Thanh, sao mà hắn có thể vừa đấm vừa xoa như vậy chứ!
Vu Thần kéo chăn ra tựa lưng vào đầu giường.
Khi Hoắc Kỳ gọi đến, Vu Thần vẫn còn đang lo nghĩ về Lăng Thanh, anh nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy tên người gọi tới, nhanh chóng bắt máy lên hỏi, "Ông có bận gì à? Sao cả buổi chiều hôm nay lại tắt máy"
"Điện thoại hết pin, không chú ý." Hoắc Kỳ nói, "Ông tìm tôi có việc gì không?"
"《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》tới đâu rồi?"
Nghe Vu Thần nhắc đến chuyện này, Hoắc Kỳ liền cảm thấy nhức đầu.
" Tôi còn định ngày mai lên công ty tìm ông bàn chuyện này, sẵn tiện ông hỏi thì tôi nói luôn vậy."
"Xảy ra chuyện gì?" Vu Thần liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Thật ra vấn đề phát sinh trên nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không hẳn.
Vu gia chuyên về mảng điện tử, khoa học kỹ thuật, Hoắc gia thì có truyền thống kinh doanh khách sạn. Đến thế hệ của Vu Thần và Hoắc Kỳ, cả hai đều không muốn kế nghiệp công việc kinh doanh của gia đình nên đã cùng nhau hợp tác đầu tư và đặt chân vào những lĩnh vực khác.
Hai năm trước, ngành công nghiệp sản xuất điện ảnh và truyền hình phát triển mạnh mẽ.
Vu Thần và Hoắc Kỳ hợp tác với nhau, cùng sinh viên trẻ Từ Hàm thành lập công ty giải trí —— Thần Khởi Entertainment.
Từ Hàm không có tham vọng, sau khi bỏ tiền vào liền phủi tay làm ông chủ, mặc cho Vu Thần cùng Hoắc Kỳ quản lý.
Vu Thần phụ trách quy hoạch hoạt động và hướng đi của công ty, Hoắc Kỳ quản lý nghệ sĩ, mỗi người một việc, cùng nhau phối hợp.
Công ty mới, nghệ sĩ cũng không nhiều, Vu Thần cùng Hoắc Kỳ định lăng xê một tiểu hoa đán cùng một tiểu sinh trước, thứ nhất là để tăng thêm danh tiếng cho công ty, thứ hai là giúp công ty thu hút các nghệ sĩ khác.
(Tiểu hoa đán: nữ nghệ sĩ mới, nổi tiếngTiểu sinh cũng giống tiểu hoa đán nhưng mà là nam)
Hoắc Kỳ chọn Trần Hồng Minh, nam chính của《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》làm tiểu sinh.
Thần Khởi thậm chí đầu tư cho bộ phim《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》này để lăng xê cho Trần Hồng Minh.
Nhưng mà vấn đề lại nằm ở Trần Hồng Minh.
"Ông cũng biết bộ phim cổ trang được phát sóng vào nửa năm nay của cậu ta bất ngờ trở nên nổi tiếng, một đêm thành danh, nhiều công ty quản lý cũng bắt đầu ngấm ngầm liên hệ. Tôi đã nói Vân Hà đi thăm dò trước rồi, cậu ta luôn miệng nói là sẽ không rời công ty mà đi ăn máng khác. Thế nhưng hai ngày trước, Vân Hà bất ngờ gọi tôi nói cậu ta đang âm thầm tiếp xúc với người của bên Tư Duy. Vân Hà sợ cậu ta sẽ thay đổi suy nghĩ, nên đã nhắc đến chuyện ký tên gia hạn hợp đồng, nhưng Trần Hồng Minh này vẫn luôn chần chừ, nói là để cậu ta suy nghĩ thêm, từ từ không vội."
Vu Thần chợt nghĩ, "Tôi nhớ không lầm cậu ta ký hợp đồng với công ty bốn năm, sang năm là hết hạn rồi đúng không?"
"Ừ."
"Cậu ta không nói là không hài lòng điểm gì ở bản hợp đồng gia hạn à?"
"Không, cậu ta nói không cần gấp gáp, hợp đồng còn thời hạn mà, đợi một thời gian nữa rồi hãy nói tiếp."
Vu Thần cười cười, "Đợi một thời gian? Là tới khi nào? Khi 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》quay xong sao?"
"Cậu ta nghĩ cũng hay quá." Giọng Vu Thần lạnh dần.
"Mấy năm qua, công ty đối đãi với cậu ta không tệ, tài nguyên tốt đều cho cậu ta chọn trước, đại ngôn quảng cáo cũng trải sẵn cho cậu ta, nhưng kết quả thì sao? Vừa hot lên được một chút, cánh vừa cứng cáp đã muốn bay sang nhà khác."
Vu Thần cười khẽ, "Không có công ty đầu tư, cậu ta có thể tham gia vào bộ phim cổ trang kia sao? Bây giờ lại ngại Thần Khởi miếu nhỏ? Cậu ta không nghĩ đến, đi ăn máng khác rồi có thể tiếp tục được duy trì lưu lượng như hiện tại?!"
"Cho nên hai ngày nay, tôi cùng Vân Hà đã bàn bạc xem có còn muốn để cậu ta diễn 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》nữa hay không?" Hoắc Kỳ nói.
"Vân Hà nói như thế nào?"
"Vân Hà thấy kiểu gì cậu ta cũng sẽ rời đi, bây giờ không đi thì hết hợp đồng cũng đi. Ông cũng biết, đây là công ty mới, cả tôi và ông đều không đặt trọng tâm ở đây, hai năm nay cũng không mở rộng quy mô. Fans Trần Hồng Minh mỗi ngày đều mắng chúng ta là xưởng nhỏ, chắc hắn cũng cảm thấy như vậy, nên mới bí mật liên hệ với Tư Duy và muốn đầu quân cho công ty lớn như vậy."
"Vậy thì thả hắn đi." Vu Thần lạnh nhạt nói, "Cóc ba chân mới khó tìm, người hai chân thì dễ kiếm."
"Nam sinh mặt mũi sáng sủa nuôi mộng làm diễn viên mong được công ty quản lý ký hợp đồng đầy cả ra. Trần Hồng Minh không muốn, nhưng có rất nhiều người muốn, chúng ta có thể bồi dưỡng ra một Trần Hồng Minh thì cũng có thể đào tạo nên Trần Hồng Minh thứ hai."
Vu Thần nhanh chóng đưa ra quyết định, "Nói với Vân Hà tạm dừng mọi hoạt động của Trần Hồng Minh, ông đem những nam diễn viên còn lại trong công ty sàng lọc, chọn ba người có tiềm năn nhất, gửi thông tin cho tôi, công ty có thể nâng cậu ta thì đương nhiên cũng có thể nâng người khác."
"Ông muốn đóng băng Trần Hồng Minh?"
(đóng băng: công ty ngừng cung cấp tài nguyên, không cho nghệ sĩ hoạt động nữa)
Vu Thần khẽ cười một tiếng, "Không phải cậu ta thấy hiện tại mình hot rồi, lợi hại rồi nên muốn vỗ cánh bay đi sao? Vậy tôi đây liền cho cậu ta bay, có điều tâm của cậu ta không ở chỗ tôi mà muốn tôi cung cấp tài nguyên, đang kể chuyện cười à?"
"Lúc ký hợp đồng với công ty, cậu ta chẳng là gì cả, tuyến 108 còn không tìm thấy. Tôi thấy cậu ta có tiềm năng, để Vân Hà dẫn dắt, xây dựng tạo hình, tính cách, phong cách, gu thẩm mỹ từ đầu tới chân, cho hắn tài nguyên, cơ hội, nền tảng, chứ làm sao mà hắn có được thành quả như ngày hôm nay. Kết quả thì sao? Vừa nổi tiếng liền nóng lòng muốn đạp lên máng khác, loại bạch nhãn lang này nuôi cũng không thân còn muốn nuôi làm gì?"
(Bạch nhãn lang: sói mắt trắng: chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Nghĩa giống như "nuôi ong tay áo")
"Vậy thì thôi."
"À, nếu bên Tư Duy muốn thay hắn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rồi đưa hắn đi thì sao?"
"Cứ để hắn đi." Vu Thần tùy ý nói, "Tư Duy ra tiền, ngại gì mà không thu."
"Được." Hoắc Kỳ đáp, "Ngày mai tôi đi chọn ba nam nghệ sĩ vừa mắt nhất rồi gửi tư liệu cho cậu xem thử. Chỉ là..."
Hoắc Kỳ ngập ngừng, có chút lo lắng, " Kịch bản《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》không nhỏ, chúng ta cũng đầu tư không ít. Trước đây vẫn luôn rộ tin Trần Hồng Minh đóng vai nam chính, bây giờ đổi người, chưa tính tới việc trên mạng sẽ nói thế nào, nam diễn viên mới này có thể đảm nhận vai nam chính hay không? Nếu không được, chắc chúng ta phải mời nghệ sĩ công ty khác tới diễn."
"Cái đó để sau đi." Vu Thần nói, "Chờ ngày mai tôi xem xong tư liệu rồi lại nói."
"Ừ, vậy đi."
Hoắc Kỳ nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Vu Thần nhìn điện thoại, thầm nghĩ nếu thật sự không được thì chắc phải tìm đến nghệ sĩ của công ty khác thôi.
Anh đầu tư《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》vốn là để lăng xê Trần Hồng Minh, nào ngờ Trần Hồng Minh lại nổi trước kế hoạch, sau đó tin cậu ta đóng nam chính《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》truyền ra làm tăng độ chú ý lên gấp mấy lần.
Nhưng không ngờ, Trần Hồng Minh đã thay lòng, lúc này lấy 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》để nâng Trần Hồng Minh thì không đáng, chi bằng lấy nó đi nâng nghệ sĩ mới.
Đương nhiên, công ty anh trước hết là phải có người thích hợp bồi dưỡng.
Bằng không đến lúc đó người thì không tới đâu, vốn đầu tư thì như dã tràng se cát, thua lỗ là chuyện không thể tránh.
Vu Thần nghĩ vậy, tính ngày mai sẽ bàn bạc lại với Hoắc Kỳ kỹ hơn.
Lăng Thanh tắm rửa xong ra thấy anh đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó.
Hắn đang muốn tới gần hù anh một cái, nhưng dường như Vu Thần nghe thấy tiếng bước chân của hắn, ngẩng đầu lên.
Lăng Thanh đành phải mỉm cười, chột dạ nói, "Đang nghĩ gì đó?"
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Thần: Tôi phải đổi người khác để lăng xê.
Lăng Thanh: Cục cưng, tôi nè! Tôi thích hợp, tôi là ảnh đế, hơn nữa chúng ta là một nhà, tiền tôi kiếm chẳng khác nào tiền anh kiếm, tiền anh kiếm chẳng khác nào tiền tôi kiếm!
Giang tổng: Lời này không sai, nâng ai đều không bằng nâng bà chủ, nghe tôi, tôi có kinh nghiệm!
Thanh Trì: Đúng, chẳng qua đến cuối cùng, cái công ty này chắc là phải chuyển sang mang họ của bà chủ luôn ~
Lăng Thanh: Càng nghe càng động tâm! Cá Nhỏ, nghe theo ca tẩu đi!
(ca: anh, tẩu: chị dâu)
Vu Thần:......[ áp lực như núi cao.jpg]
Giang tổng và Thanh Trì là công thụ của bộ 《 xuyên thành ảnh đế tìm đường chết vị hôn phu 》(Xuyên thành vị hôn phu chuyên tìm đường chết của ảnh đế), cũng là quyển đầu tiên trong hệ liệt xuyên thư của tác giả, Lăng Thanh tính ra là tứ đệ của Thanh Trì ~~