"Được rồi, anh bận gì thì bận đi, không quấy rầy anh nữa, lát gặp."
Lăng Thanh nói xong thì ngắt máy.
Vu Thần khẽ nhìn điện thoại mình một lát, rồi lại đặt nó xuống, tiếp tục làm việc.
Lăng Thanh hỏi bác quản gia thời gian Vu Thần tan tầm, liền cầm chìa khóa xe đi ra gara.
Vu Thần hết giờ làm, vừa ra khỏi công ty thì thấy Lăng Thanh đậu xe ở bên ven đường, hạ cửa sổ cạnh ghế điều khiển xuống.
Thấy anh đến gần, Lăng Thanh đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe, cười nói: "Anh đẹp trai, anh muốn đi chỗ nào? Để tôi hộ tống anh một đoạn."
Vu Thần bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, kéo cửa xe ra: "Qua bên kia ngồi."
"Không qua." Lăng Thanh lâu rồi không lái xe, vừa lái được một chốc, còn chưa đã nghiện.
"Cưng ơi anh ngồi bên phụ lái đi, đã nói là tôi đi đón anh, làm gì có đạo lý để anh lái xe."
Vu Thần nghe vậy cũng không tranh với hắn nữa, đóng cửa xe lại, vòng qua ghế phụ ngồi.
"Kỹ thuật lái xe của cậu thế nào?"
Lăng Thanh cười cười nhìn anh: "Anh muốn hỏi kỹ thuật lái xe nào?"
Vu Thần: . . . .
Lăng Thanh dựa sát vào, thổi nhẹ tai anh trêu ghẹo: "Yên tâm đi cục cưng, mặc kệ là lái xe nào, kỹ thuật của tôi cũng rất tốt."
Vu Thần quay đầu, không phòng bị mà lơ đãng cọ môi vào môi của Lăng Thanh.
Lăng Thanh sửng sốt, theo bản năng muốn rụt mình lại.
Kết quả chưa kịp tách ra, đã bị Vu Thần lần nữa đè xuống, giây tiếp theo, Vu Thần khẽ cắn hắn một cái, rồi hôn lên.
Lăng Thanh nhớ rõ những lần trước bọn họ hôn nhau, hình như đều là do hắn uống say rồi chủ động.
Đây là lần đầu tiên Vu Thần chủ động hôn môi hắn.
Lăng Thanh thoáng ngẩn người một lúc rồi mới ôm lấy anh, đáp lại nụ hôn này.
Chờ đến khi cả hai hôn xong, Lăng Thanh cùng Vu Thần khẽ tách nhau ra, hắn hỏi: "Sao lại đột nhiên muốn hôn tôi?"
Vu Thần cười khẽ: "Đại khái là muốn cho cậu hiểu, không phải chỉ có một mình cậu có kỹ thuật lái xe."
Lăng Thanh cười haha: "Củ cải trắng chưa trải sự đời như anh mà còn bảo có kỹ thuật lái xe à?"
Vu Thần nhéo nhéo mặt hắn: " Đây là hai chuyện khác nhau."
Lăng Thanh nhướng mày.
Vu Thần mỉm cười: "Thế nào, muốn thử không?"
Lăng Thanh đem tay anh cầm xuống dưới: "Không muốn, tôi chỉ muốn làm tài xế thôi, không muốn làm ô tô."
"Làm ô tô nghĩ là sao?"
"Nghĩa là cho anh lái đó!" Lăng Thanh giải thích.
Vu Thần mỉm cười: "Nếu cậu đã nói thế, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Lăng Thanh: ? ? ? ?
Lăng Thanh không nhịn được cho anh một cái vỗ tay: "Đúng là khó lường được, Cá Nhỏ, anh dám gài tôi."
"Học theo cậu thôi." Vu Thần bình tĩnh nói: "Gần mực thì đen, gần cậu thì học được cách trêu chọc con nít."
Lăng Thanh nở nụ cười: "Không cho trêu con nít."
Vu Thần gật đầu: "Ừ, không trêu con nít, trêu cậu, cậu không phải con nít."
"Cá Nhỏ, đang dỗ ngọt tôi à?"
"Có sao?" Vu Thần hỏi lại.
Lăng Thanh gật đầu: "Cho là có đi, dù sao trước kia anh chưa từng nói như vậy với tôi."
Hắn tiếp tục cổ vũ: "Được đó, tiếp tục bảo trì như hiện tại nha cục cưng."
Vu Thần liếc cậu một cái, không nói gì.
Lăng Thanh khởi động xe, đưa anh đi đến nhà hàng đã hẹn trước đó với Từ Hàm.
Từ Hàm và Tôn Nặc đã đến từ sớm, thấy họ tiến vào, Tôn Nặc trong lòng căng thẳng, giơ tay chào hỏi: "Anh Lăng, Anh Vu."
Vu Thần giương mắt lên nhìn.
Tai thỏ của Tôn Nặc bỗng chốc rụt xuống căng thẳng.
Lăng Thanh cười cười đẩy Vu Thần một cái, để anh ngồi xuống: "Anh lớn rồi đừng có bắt nạt Tôn Nặc, cậu ấy còn nhỏ, mới là sinh viên thôi."
"Sinh viên cũng là người trưởng thành rồi, lá gan cũng nên lớn hơn đi chứ."
Tôn Nặc: . . . .
Lăng Thanh bất đắc dĩ, quay sang cùng Tôn Nặc chào hỏi: "Gần đây sao rồi, khỏe không?"
Tôn Nặc gật đầu: "Có ạ."
"Việc học thì sao, có bận lắm không?"
"Em học năm tư rồi, không bận lắm."
"Vậy thì tốt."
Từ Hàm đưa cho Vu Thần thực đơn, bảo anh cùng Lăng Thanh gọi món.
Hai người cúi đầu nhìn một lượt, rồi gọi phục vụ đi vào, gọi thêm bốn món mới đặt thực đơn xuống.
"Tôi nghe bảo hai ngày trước hai người về nhà thăm chú dì à?" Từ Hàm hỏi.
Vu Thần "Ừ" một tiếng.
Từ Hàm sang sảng nói: "Ông với chị dâu tình cảm thoạt nhìn không tồi nha, tôi đã nói rồi mà, hai người trước kia nhất định có hiểu lầm gì rồi, ngồi xuống giải quyết xong là lại đâu vào đó."
"Còn ông thì sao?" Vu Thần hỏi: "Gần đây bận cái gì à?"
Anh hỏi xong thì liếc mắt nhìn Tôn Nặc một cái: "Chơi game? Bồi tiểu nam sinh?"
Tôn Nặc: . . . .
Tôn Nặc cúi đầu xuống uống trà, cảm thấy tra ca này nhất định là vẫn chưa hết địch ý với mình.
(Tra ca: Anh trai cặn bã.)
" Ai da, tôi không phải được phép nhàn rỗi sao." Từ Hàm biện giải nói: "Công ty chúng ta cũng không cần tôi quyết định chuyện gì mà, tôi chơi thêm hai năm nữa đã."
"Đúng rồi, Cá Nhỏ." Anh vội vàng nói sang chuyện khác: "Trường của Nặc Nặc cho phép sinh viên đi thực tập, ông xem xét cho cậu ấy vào công ty của chúng ta đi."
Vu Thần trong lòng cả kinh, không muốn đến chủ đề này.
Lăng Thanh còn đang ngồi bên cạnh anh, nếu lúc này bị lộ ra chuyện anh có công ty giải trí, đúng là không quá thích hợp.
"Để nói sau đi." Vu Thần nói.
Từ Hàm rõ ràng không nghe thấy ý tứ tránh né trong lời của anh, vẫn tiếp tục tích cực huyên thuyên: "Tính cách Nặc Nặc rất không tồi, lúc thực tập cũng sẽ tuân theo quy củ. Dù sao thêm một thực tập sinh cũng không phải vấn đề gì lớn, nên là cậu cứ đồng ý đi."
"Nặc Nặc, cậu học chuyên về mảng nào?" Lăng Thanh tò mò.
"Tin tức ạ." Tôn Nặc nói.
"Vậy cậu đi thực tập là muốn làm biên kịch hả?"
"Không ạ." Tôn Nặc nói: "Em làm gì cũng được, nhưng mà em chưa từng nhìn qua minh tinh bao giờ, em. . . ."
"Tôn Nặc." Vu Thần ngắt ngang lời cậu: "Ngày mai làm một bản sơ yếu lý lịch đưa cho tôi, đây là thời gian riêng tư, tôi không muốn nói chuyện công việc."
Tôn Nặc vội vàng gật đầu: "Vâng ạ."
Lăng Thanh nghe cậu nói đến minh tinh thì có chút nghi hoặc, Vu gia có truyền thống làm công nghệ, điện tử, có liên quan gì đến minh tinh đâu?
Tôn Nặc bảo muốn gặp minh tinh, không phải là nên đi thực tập ở đài truyền hình hay sao?
Thế nhưng mà hắn lại nghĩ đến, dù sao Vu gia cũng đã sản xuất ra một số sản phẩm gia đình, được rất nhiều khách hàng ưu chuộng tiêu dùng hiện nay, có lẽ Tôn Nặc nghĩ nếu đến công ty Vu gia thực tập, có thể sẽ gặp được một vài minh tinh nhận phát ngôn sản phẩm.
"Cậu muốn gặp minh tinh nào?" Hắn hỏi.
Vu Thần cả kinh, không tự giác liếc nhìn Lăng Thanh.
Tôn Nặc ngoan ngoãn trả lời: "Trần Hồng Minh ạ."
Vu Thần: . . . .
Vu Thần nhìn về phía Tôn Nặc: "Mắt cậu có vấn đề à? Trở về đo một cặp kính mang vào đi."
Tôn Nặc: ? ? ? ?
Tôn Nặc khó hiểu: "Trần Hồng Minh rất tuấn tú mà."
Vu Thần khinh miệt: "Tuấn tú chỗ nào?"
Tôn Nặc nhìn anh, như muốn phản bác nhưng lại ngậm miệng lại.
Trần Hồng Minh đúng là rất đẹp trai, thế nhưng mà Vu Thần rõ ràng so với cậu ta còn đẹp hơn vài bậc, cho nên nói anh chướng mắt Trần Hồng Minh cũng là điều bình thường.
Lăng Thanh thấy Vu Thần dỗi người tới mức người ta á khẩu không trả lời được, bất đắc dĩ rót cho anh chén nước: "Anh uống thêm nước đi, đừng bắt nạt Nặc Nặc nữa."
Đúng đó! Tôn Nặc yên lặng đánh call.
(Đánh call: cổ vũ.)
Vu Thần bình tĩnh nói: "Tôi chỉ đang nhắc nhở cậu ta, nhìn người không nên nhìn ngoài mặt, đặc biệt là cái loại đến cái mặt cũng tầm thường như vậy."
"Nhưng mà Cá Nhỏ, không phải cậu cũng xem trọng cậu ta sao? Không thì sao cậu lại đi nâng đỡ cậu ta mà không nâng những người khác?" Từ Hàm cắt ngang.
Vu Thần: ! ! ! !
Vu Thần tức giận nhìn về phía Từ Hàm, đúng là đồng đội heo mà!
Lăng Thanh cười cười, thu hồi bàn tay rót nước cho anh: "Xem ra đúng là còn nhiều việc tôi chưa biết nhỉ?"
Hắn lại nhìn về phía Vu Thần: "Cục cưng, anh đúng là lợi hại, trong nhà có cờ thì không vẫy, lại đi đánh call nâng đỡ cho cờ ngoài. Anh thế mà đi push cho tiểu minh tinh?"
(Push = nâng đỡ.)
--------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngư: Em nghe anh giải thích! Mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
Thanh Thanh: Vậy thì anh tốt nhất nên cho em một lý do hợp lý đi nha ~
Thanh Thanh sắp bắt được vé vào cửa của giới giải trí rồi ~~