"Không cần thiết." Lăng Thanh nói, "Trần Hồng Minh vuột mất vai nam chính này rồi thì ai nhận được vai này cũng sẽ bị ghi thù thôi. Thay vì để anh ta hận người khác, còn không bằng hận tôi đi, dù sao thì tôi cũng có một phần sáu cổ phần của công ty này mà, đúng không?"
"Một phần sáu?"
"Cá Nhỏ, Hoắc Kỳ, Từ Hàm, mỗi người một phần ba, tôi là chồng của Vu Thần, đương nhiên được một nửa của anh ấy, là một phần sáu còn gì."
Vân Hà:......Chứ không phải cậu là vợ ông chủ à?
"Cho nên để tôi gánh mối thù này là đúng rồi."
"Hơn nữa," Lăng Thanh bình tĩnh nói, "Công ty đầu tư vào bộ phim này không ít, rõ ràng là muốn lăng xê diễn viên, nhưng mà ai có thể đảm bảo rằng người sau khi nổi rồi sẽ không trở thành một Trần Hồng Minh khác? Chỉ có tôi là chắc chắn không phải vì dù sao thì một phần sáu cái công ty này cũng là của tôi."
Nghe thấy cũng hợp lý, Vân Hà nghĩ, nếu sau này Vu Thần ly hôn, tài sản phải chia đều, hắn kiếm nhiều thì được chia nhiều, trăm lợi mà không có một hại nào.
"Vậy cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý lúc bị người ta ghi hận và ghen tị đi."
Lăng Thanh dựa vào ghế, vân đạm phong khinh* cười, không để ý chút nào, "Giới giải trí là luôn như thế mà, lúc nào cũng có những chuyện ghen ghét, đố kị lẫn nhau."
(vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh )
"Trong mắt người khác, tôi chỉ là người mới gia nhập đoàn phim《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》, được mọi người nâng kiệu, người không biết chắc còn tưởng rằng, tôi hẳn phải cứu mạng ông chủ của Thần Khởi nên mới được công ty nâng đỡ như vậy."
Vân Hà không ngờ rằng suy nghĩ của hắn lại thoáng như thế, cười đáp, "Cậu đâu có cứu ông chủ của công ty, cậu chính là ông chủ luôn rồi."
"Vậy nên người ngoài chỉ thấy tôi thật may mắn, điều quan trọng hơn là..." Lăng Thanh nhìn cô, ý cười mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, "Nếu tôi nhận vai Hạ Triều Dương, fans Trần Hồng Minh khẳng định sẽ không tha cho tôi, nói tôi đoạt nhân vật của anh bọn họ. Tới lúc đó chị định làm thế nào?
"Nghe giọng cậu thì chắc cậu đã có cách xử lý?"
"Có vài hướng giải quyết, nhưng tôi muốn nghe cái của chị."
Vân Hà thầm nghĩ, đang kiểm trang mình đây mà.
Cô nhìn Lăng Thanh, vốn chỉ cho rằng hắn là bình hoa, diễn xuất cũng chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân, nào ngờ rằng đối phương thật ra thông minh hơn mình nghĩ nhiều.
Không chỉ thông minh mà còn cởi mở, gan dạ.
Tính cách như vậy làm Vân Hà có chút kinh hỉ ngoài ý muốn.
Cô ghé sát vào Lăng Thanh, nhẹ giọng nói vài câu giải thích ngắn gọn về kế hoạch của mình, "Cậu cảm thấy ổn không?"
Lăng Thanh nhìn vẻ tự tin trong mắt cô, cười nói, "Khó trách Trần Hồng Minh có thể nổi tiếng, tôi vừa mới nghĩ, một người làm việc vừa thiển cận vừa lộ liễu như cậu ta thì làm sao có thể dễ dàng nổi tiếng như thế? Xem ra, không thể không kể đến công lao của cô."
Vân Hà trông vẫn dịu dàng, "Tôi chỉ là làm công ăn lương thôi."
"Vậy cứ làm theo lời cô nói đi."
"Được."
Cô nói xong, nhìn người trước mặt, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy cả tương lai của Thần Khởi về sau đều nhờ cả vào người này.
So với Trần Hồng Minh, hắn còn đẹp trai hơn, thông minh hơn, lại có dã tâm, quan trọng nhất là hắn và Vu Thần lại là người một nhà.
Vì vậy, hắn cũng giống như Vu Thần, đều hy vọng tương lai của Thần Khởi ngày một tốt đẹp hơn.
Hơn hai giờ sau, dưới sự chỉ dẫn của Vân Hà, Lăng Thanh đã đến chỗ thử vai.
Hầu hết những người tới thử kính lần này đều là nghệ sĩ dưới trướng của Thần Khởi, lý do rất đơn giản, thứ nhất, Thần Khởi là nhà đầu tư.
Thứ hai, Trần Hồng Minh tuy không có ký hợp đồng với đoàn phim, nhưng về cơ bản ai cũng nghĩ rằng cậu ta đã nắm chắc vai chính rồi, bây giờ Vu Thần bất ngờ đổi diễn viên, cũng không có nhiều người biết đến.
Ngay cả chính Trần Hồng Minh còn không biết.
Cậu ta hẳn còn có ý định cắn miếng bánh kem này của Thần Khởi lần cuối, diễn xong vai Hạ Triều Dương, rồi vẻ vang rời đi.
Chỉ tiếc là hiện tại cậu ta không còn cơ hội ăn được cái bánh kem này nữa.
Lăng Thanh đợi ba người phía trước thử vai xong rồi mới đi vào.
Hắn đẩy cửa ra, bên trong là một mãnh yên tĩnh, nhìn sang bên kia chính là đạo diễn của bộ《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》—— Lý đạo.
Thật ra Lý đạo cũng chỉ mới biết về việc nam chính bị đổi mấy bữa nay thôi, nhưng dù sao đi nữa thì ông cũng đã ở trong ngành này quá lâu rồi, sớm trở thành một đạo diễn phim thương mại lành nghề.
Vì vậy ông hiểu rõ công việc của mình - chỉ cần phụ trách quay phim cho tốt, còn việc tuyển diễn viên là do nhà đầu tư và nhà sản xuất quyết định, ông cầm tiền rồi tiến hành thôi, không cần hỏi nhiều.
Huống chi ông cũng không ưa gì Trần Hồng Minh, sau khi đoàn phim quyết định chọn cậu ta, họ đã mời Trần Hồng Minh tới thử vai vài lần, nhưng cậu ta ỷ mình đang nổi nên cảm thấy chả cần để tâm đến việc đó.
"Dù sao cũng định trước nhân vật này là của tôi rồi, còn đi thử kính làm gì nữa? Đừng có dây thêm phiền toái tới cho tôi, dạo gần đây tôi rất bận, không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này."
Sau khi nghe những lời này xong, Lý đạo liền cảm thấy có chút bất mãn với vị nam chính Trần Hồng Minh dù chưa gặp mặt này.
Không một vị đạo diễn nào thích làm việc với diễn viên ỷ thế hiếp người cả, đạo diễn Lý cũng vậy.
Cho nên ông chẳng có gì phàn nàn về việc thay người lần này, mặc kệ ai đóng vai nam chính, công việc của ông vẫn vậy, nhưng nếu người mới khiêm tốn, lễ phép, kỹ năng diễn xuất không tồi thì ông càng ưng ý.
Nghĩ đến việc có quyền được chọn một người có kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong nhóm nghệ sĩ này, đạo diễn Lý bất giác có chút vui vẻ.
Xét cho cùng, chỉ có tư bản mới thích diễn viên có nhiều lưu lượng, đạo diễn mãi mãi chỉ thích diễn viên thực lực.
Còn về việc diễn viên có nổi tiếng hay không, ông chẳng để ý.
Khi Lăng Thanh bước vào, đạo diễn Lý đang chấm điểm của người trước, vừa ngước mặt lên nhìn hắn, hai mắt ông liền sáng ngời.
Diện mạo của Lăng Thanh rất đặc biệt, mặt mày mềm mại như tranh vẽ, nhưng lại có chút sắc sảo, vừa nhu vừa cương, hệt như một mũi tên.
Đạo diễn Lý nhìn hắn, cười cười, hỏi: "Lăng Thanh phải không?"
"Vâng." Lăng Thanh lễ phép cúi đầu, "Chào ngài."
"Xem kịch bản rồi diễn một đoạn lúc Hạ Triều Dương lần đầu đến Tùy Châu đi."
Đạo diễn nói xong liền ném cây quạt trong tay ra.
Lăng Thanh giơ tay nhận lấy, lưu loát mở quạt một cái "xoạch", nhẹ nhàng phẩy phẩy, cười với đạo diễn, nhỏ giọng nói, "Đa tạ."
Nét mặt của hắn bỗng nhiên có thêm ba phần phong lưu, khóe miệng ngậm cười. Trong nháy mắt, Lăng Thanh đã thay đổi biểu tình thành một con người khác, thành một Hạ Triều Dương giống như trong nguyên tác.
Thời gian Lăng Thanh thử vai lâu hơn Vân Hà nghĩ, cô có chút lo lắng, đi tới đi lui ở ngoài cửa.
Một hồi lâu sau, cánh cửa mở ra.
Lăng Thanh cầm quạt xuất hiện.
Vân Hà vội vàng đi qua, hỏi: "Thế nào rồi?"
-------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Thanh: Tất nhiên là được rồi ~ Tôi đã ra tay thì có việc gì mà không thành?
Vân Hà: Phu nhân giỏi quá!
Cá Nhỏ: Vợ anh thật lợi hại!
Quản gia: Mãi mãi ủng hộ phu nhân!
Đầu bếp nữ: Iêm cũm dzị!