Sự việc từ đầu đến cuối đúng là không khác lắm với những gì Vu Thần đã kể.
Tiểu bạch liên bên kia dí dao vào cổ tay gào thét đòi tự sát.
Cậu ta một hai khóc huhu đòi gặp anh trai mình và Vu Thần, ba mẹ bạch liên hoa sợ đến mức lập tức gọi cho nguyên chủ và Vu Thần đến khuyên cậu ta.
Nguyên chủ bên này cũng hoảng hốt, vừa muốn vừa không muốn đi.
Vu Thần thì dứt khoát hơn, từ đầu đã xác định không đi, chỉ đơn giản nói: "Bây giờ mà còn chưa bị đưa vào viện thì tám chín phần cũng không có gì quan trọng, chúng ta không nhất thiết qua làm gì."
Nguyên chủ lại không tin những gì anh nói, hắn ta cảm thấy Vu Thần chắc chắn cố ý nói như vậy để hắn ta buông lỏng cảnh giác.
Rồi chờ đến khi hắn ngủ rồi sẽ trộm chạy ra ngoài để gặp bạch nguyệt quang!
"Anh nên đi thì hơn." Hắn thử vờ khuyên nhủ.
"Không cần thiết." Vu Thần từ chối.
Thế là nguyên chủ bắt đầu không ngừng khuyên ngủ anh, cái gì mà dù sao đây cũng là mạng người, rồi cái gì mà nếu như không đi thì sẽ không thể nào mà yên tâm được, lại còn nếu không có gì sao ba mẹ lại điện qua đây cơ chứ!
Vu Thần nghe lải nhải miết cũng bất đắc dĩ, miễn cưỡng đồng ý với hắn: "Được, được, thế chúng ta cùng đi."
Nguyên chủ lúc đầu mới nghe thấy thế thì cảm thấy rất vui, sau lại nghĩ chắc chắn anh đang nói cho có lệ, vốn trong lòng không hề muốn mình đi cùng.
Vậy nên hắn thử thăm dò anh, nói mình không khỏe, không muốn đi.
Vu Thần gật đầu nói: "Thế tôi cũng không đi."
Nguyên chủ nghe thế càng thêm khẳng định là anh chỉ đang khách sáo, vờ muốn mình đi cùng thôi, bèn tỏ ra thấu tình đạt lí, ngồi khuyên anh nửa ngày.
Vu Thần tự bày tỏ anh rất mệt tâm, đành mặc áo khoác đi qua bên đấy xem cho vừa lòng hắn.
Nguyên chủ bên này nhìn Vu Thần đi rồi, trong lòng thầm mắng, quả nhiên là như thế!
Biết ngay là trong lòng Vu Thần chỉ có em trai hắn!
Chắc chắn anh ta không hề muốn ở bên mình, trong lòng lúc nào cũng chỉ hướng về em trai mình, muốn cùng nó ở bên nhau!
Đúng là cái thứ dối trá!
Nghĩ đến hôm nay bọn họ chỉ mới lãnh chứng về, vốn phải là đêm tân hôn của bọn họ, thế mà chồng mình lại bỏ mình ở đây để chạy đi gặp em trai mình.
Tâm can nguyên chủ đau đến muốn vỡ nát, cả đêm ngồi trong phòng ôm gối khóc.
Lăng Thanh quả thực không thể hiểu nỗi mạch não của hắn hoạt động như thế nào, đại ca à, không phải anh một hai đòi người ta đi sao? Rồi mắc gì anh lại khóc?
Anh sợ anh gọi điện cho người ta, người ta không chịu về nữa à?
Nhưng mà lúc này chỉ là khóc thôi nhé.
Khoảng một tiếng rưỡi sau thì Vu Thần trở lại, đến lúc này nguyên chủ mới bắt đầu lên cơn.
Hắn vừa gào khóc vừa la mắng Vu Thần không thật tâm đối xử với mình, đêm tân hôn còn bỏ mình lẻ loi chạy đi gặp bạch nguyệt quang, hoàn toàn không thèm xem người vốn là vợ hợp pháp của anh chết sống ra sao.
Vu Thần hoang mang nhẹ: "Không phải cậu kêu tôi đi à?"
Nguyên chủ hùng hồn, miệng đầy lý lẽ: "Trâu không muốn uống nước, không lẽ anh nhấn đầu nó bắt nó uống được sao? Nếu không phải anh muốn đi, tôi có thể ép anh được sao? Tôi chỉ muốn thử anh chút thôi, thế mà anh thì sao? Quả nhiên là anh không thể quên được cái tên đó! Anh đi lâu như vậy, sợ là nãy giờ chắc là cùng cậu ta ôm ôm ấp ấp dỗ dành ha! Cũng phải thôi, dù sao cậu ta cũng là người mà anh đơn phương bao nhiêu năm mà."
Vu Thần: . . . . . .
Vu Thần mệt gần chết nhưng cũng đành giải thích với hắn: "Từ đây đến nhà cậu 40 phút, vào nhà nói chuyện với cha mẹ cậu hết 10 phút."
"Vậy à? Tôi không tin!" Nguyên chủ nhìn anh, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.
Vu Thần lăn lộn cả đêm, mệt đến mức lười nói, trực tiếp về phòng.
Hành động này trong mắt nguyên chủ chính là xác thực phỏng đoán của hắn hoàn toàn là đúng, sau đó lập tức lại lần nữa khóc nháo lên, khóc đến khi mệt mà ôm oán hận ngủ mất.
Lăng Thanh xem xong đoạn hồi ức này, từ đầu đến chân duy trì trầm mặt.
Vốn dĩ hắn còn tưởng trong chuyện này, nguyên chủ chính là người bị hại, Vu Thần là tra công lúc nào cũng muốn ra ngoài ngoại tình, lén đi gặp bạch nguyệt quang.
Kết quả thì ra không phải là vậy!
Vu Thần người ta từ đầu vốn đã không muốn đi, nguyên chủ một hai xúi người ta đi.
Mà Vu Thần đi rồi cũng trở về liền.
Hắn không rõ, chuyện chỉ đơn giản là như thế, rốt cuộc cái oán khí ngùn ngụt của nguyên chủ là từ đâu mà ra?
Không những thế trong đầu còn không ngừng phóng đại thành Vu Thần lén đi gặp bạch nguyệt quang, rồi còn đem cái nguyên nhân kết quả của sự việc nén lại thành một cục vứt ở một góc xó xỉnh!
Nếu như hắn không cố mà mò thì còn lâu mới thấy được!
Cho nên là, mười cái tra công tiện thụ, hết chín cái đều là do không có chuyện gì làm mới đi bới ra có đúng không?
"Được rồi, ngưng vấn đề này đi." Vu Thần nói: "Nếu như cậu thật sự không vui vì tôi đã đi gặp Tiểu Bạch, vậy bây giờ cậu cũng sau lưng tôi đi gặp người khác, nên là chúng ta huề nhau. Kết thúc việc này ở đây được rồi."
Lăng Thanh: . . . . . .
Vu Thần thấy hắn không nói lời nào, cười lạnh một tiếng: "Hay là cậu vẫn muốn sau lưng tôi ngoại tình? Nếu thật sự như vậy thì tôi cũng không cản, tôi chấp nhận ly hôn với cậu ngay bây giờ, chỉ là phiền cậu lúc viết đơn ly hôn thì ghi rõ chuyện này là do cậu nguyện ý chứ không phải do tôi gia bạo với cậu, là chính cậu không tuân thủ bổn phận của mình."
Lăng Thanh: . . . . . Hắn vốn chỉ muốn ly hôn, cũng không phải là muốn trở thành kẻ bị đối xử như là tội đồ đáng bị phỉ nhổ như này đâu hic!
Lăng Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh: "Nói như vậy, là mắng tôi chính là loại người này à?"
"Không phải à?" Vu Thần hỏi lại.
Lăng Thanh cười cười: "Cục cưng, nếu mà tôi ngoại tình ấy, cũng sẽ không tìm cái loại thỏ con đáng yêu be bé như Tôn Nặc đâu, tôi phải tìm cái người mà đẹp hơn anh kìa, như vậy mới hợp khẩu vị của tôi."
Hắn nhìn Vu Thần: "Được rồi, chuyện này đến đây coi như chấm dứt đi. Sau này tôi sẽ không qua lại với Tôn Nặc nữa, được chưa."
Nhưng mà, nếu chỉ không cùng Tôn Nặc không qua lại nữa thì đơn giản thôi, cái chính là sau này muốn ly hôn thì càng khó hơn bây giờ.
Có điều, lý do duy nhất để hắn ly hôn đã không còn nữa, thì làm sao mà ly đây?
"Anh thật sự không muốn cùng tôi ly hôn à?" Lăng Thanh giãy giụa phút cuối.
"Cậu còn chưa diễn đủ à?"
"Tôi nghiêm túc mà." Lăng Thanh nhìn anh: "Hai ta không hợp đâu."
"Cậu còn biết hai chúng ta không hợp à? Vậy bốn ngày trước còn một hai đòi kết hôn làm gì, lúc ấy sao cũng không thấy cậu nghĩ chúng ta không hợp nhau vậy?"
Đó là tại vì khi đó tôi còn chưa tới á . . .
"Khi đó tôi hơi hấp tấp."
"Cậu bây giờ cũng hấp tấp."
Lăng Thanh: ". . . . Cục cưng à, anh như vậy thì chúng làm sao mà nói chuyện được."
Vu Thần bất đắc dĩ liếc hắn, cảm thấy hắn đại khái là diễn được một nửa rồi, muốn tìm cái bậc thang đi xuống.
Vậy nên anh nghĩ nghĩ một hồi, nói: "Chờ nửa năm nữa, nếu như cậu còn muốn ly hôn thì ly. Hiện tại tất cả mọi người đều biết là chúng ta đã kết hôn, ba mẹ tôi còn bảo chúng ta hai ngày nữa cùng nhau qua bên ông bà dùng bữa, nếu lúc này mà ly hôn, bên ba mẹ cũng không dễ nói chuyện, cho nên là chờ nửa năm nữa đi."
"Vậy nửa năm này chúng ta phân phòng ngủ, anh không được có ý định ịch ịch gì với tôi đâu á!"
Vu Thần liếc hắn một cái: "Thứ cho tôi nói thẳng, nhìn sự kiện tối qua đi, rõ ràng là cậu đối với tôi muốn đụng chạm trước."
Lăng Thanh: . . . . .
Lăng Thanh nhìn mặt anh, sau đó đau đơn mà che mặt mình lại.
Sao mà trách hắn được huhu, mỹ nhân hợp gu mình như thế mà còn ở ngay trước mặt mình, nếu như nói hắn đối với đối phương không hề muốn ịch ịch gì thì cũng quá là tổn thiên lý, diệt nhân dục rồi á!!!
(Chú thích: "Tổn thiên lý, diệt nhân dục" là một câu trong Nho giáo, có nghĩa là: bóp nghẹt mọi nhu cầu sống tự nhiên của con người.)
Cơ mà, dù sao hắn cũng chỉ là ịch ịch bằng tư tưởng thôi mà.
Hắn cũng không có muốn mang thai sinh non gì đâu, cho nên nhìn để dưỡng con mắt thế thôi, không cần đỡ thèm đâuuuuu!
"Thực sắc tính dã, cưng à, anh phải biết là, con người mà, khó có thể tránh khỏi thất tình lục dục."
(Chú thích:
"Thực sắc tính dã" có nghĩa là: Ăn uống, trai gái - là niềm ham muốn lớn nhất của con người.
"Thất tình lục dục" là một câu trong Phật giáo: thất tình là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người (hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục.). Lục dục là sáu nguyên nhân (gồm: Sắc dục, hình mạo dục, uy nghi tư thái dục, ngữ ngôn âm thanh dục, tế hoạt dục, nhân tượng dục) khiến con người yêu mến và nổi lòng ham muốn.
=> Ý ông Lăng Thanh là tại ngoại hình ông Vu Thần đẹp quá khiến ổng lứng :)) )
"Cho nên những lời cậu vừa nói, tôi trả lại nguyên vẹn cho cậu, đừng có ý định không an phận với tôi."
"Yên tâm, yên tâm, hôm qua do tôi uống say quá thôi, nếu không thì tôi sẽ không có làm ra mấy chuyện như vậy với anh đâu."
"Vậy thì tốt."
Sau khi hai người nói chuyện xong, Vu Thần khởi động xe, xách người về nhà.
Quản gia nhìn Lăng Thanh trở về, huyệt Thái Dương giật giật tự giác phát đau, hiển nhiên là do hai ngày nay bị Lăng Thanh lăn lộn qua lại làm ông sợ hãi.
"Còn muốn nhốt tôi à?" Lăng Thanh hỏi.
"Tôi nhốt được cậu chắc?" Vu Thần nhìn về phía quản gia: "Tùy cậu ta, cậu ta muốn gì chú cứ nghe theo cậu ta đi."
Anh nói xong lại nhìn về phía Lăng Thanh: "Có việc gì thì điện cho tôi."
Lăng Thanh gật đầu, vẫy vẫy tay rồi nhìn anh bước ra cửa.
Vu Thần đi rồi, Lăng Thanh quay trở lại phòng của mình, định là xem TV một chút rồi đi ngủ.
Đang xem đến khúc hay thì đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa.
Giây tiếp theo, ngoài cửa tiếp tục truyền đến tiếng quản gia: "Phu nhân, em trai cậu đến thăm cậu."
Lăng Thanh nháy mắt trở nên hứng thú, ây dza, là đóa bông sen phấp phới kia sao? Muốn gặp!
-------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quản gia: Thiếu gia, phu nhân đã ở trong nhà ba tiếng rồi.
Vu Thần: Có nhớ tôi không?
Quản gia: Không, phu nhân đang chuẩn bị gặp bạch nguyệt quang của cậu.
Vu Thần: . . . . .
Vu Thần tức giận đến mức ném bàn phím.
-------------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói: uhuhu lần đầu đi edit sao lại gặp nhiều cụm 4 chữ thế huhu đau lưng quó đau đầu quó!
Btw, tui thích cái tư tưởng hôn nhân của Vu Thần ghê á, kiểu dù là người mình yêu hay không yêu, nếu đã cưới nhau về rồi thì không được phép xảy ra sự việc như ngoại tình hoặc có người thứ ba làm ảnh hưởng hôn nhân này. Không như một vài ông công khác trong một số truyện tui từng đọc, đem lí do vì không yêu nên có người bên ngoài là việc bình thường, đọc mà chướng vc :)))) sẵn đây thì Giang Mặc Thần trong (xuyên thành hôn phu chuyên tìm đường chết của ảnh đế) cũng có tư tưởng chung thủy tuyệt đối trong hôn nhân như vậy á, đọc thích cực, bộ đấy từ nhân vật chính đến nhân vật phụ đều đáng yêu hết (đặc biệt là đệ đệ Vệ Lam cụa tui ó, đánh call cho đệ đệệệệ)