[Truyện chỉ được đăng tại:
Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69
và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]
-----------------------------------------------------------------------------------
Cô tuy so với Lăng Thanh hay Trần Hồng Minh đều lớn tuổi hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, không hơn nhiều lắm, chỉ mới 28 tuổi.
Fans tuy rằng cũng có, thế nhưng không tính là nhiều, chỉ mới là nghệ sĩ ở tuyến 3.
Đã không đủ tuổi để được người ta kính già, càng không có khả năng được người khác xem như nhỏ tuổi mà nhường nhịn, chỉ có một cái danh tiền bối, mà cái danh hiệu đó làm sao đủ để fans của những nghệ sĩ trẻ lưu lượng kia để vào mắt.
Đinh Lan Chi không dám lại đi làm phiền người khác nữa, nhưng cũng cảm thấy vali của mình quá nặng, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì.
Cuối cùng Vạn Nghiên kế bên cũng không chịu nổi mà nói: "Tôi thật sự đi không nổi nữa, xách vali cũng không nổi luôn rồi, mệt chết đi được, đạo diễn à, tôi từ bỏ."
Một câu than thở này của cô tựa như viên đá được ném xuống mặt hồ, nháy mắt nổi lên từng vòng gợn sóng.
Cả Vương Duyệt, Tôn Tĩnh Hàm đều sôi nổi tỏ vẻ thật sự không chịu được nữa: "Đúng đó đạo diễn à, bọn tôi không thể chịu nổi nữa, không đi được nữa đâu."
Đinh Lan Chi cũng vội vàng phụ họa: "Mệt thật sự luôn ấy."
Ngay cả những thanh niên trai tráng đi theo cũng kêu khổ không ngừng: "Này cũng đi xa quá rồi."
"Còn nóng nực nữa."
"Hay là chúng ta nghỉ ngơi chút đi." Đạo diễn kiến nghị nói.
"Vấn đề này không phải chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể giải quyết đâu." Vạn Nghiên nhìn vali của mình: "Đạo diễn, vali quá nặng rồi, tôi thật sự không thể xách đi nữa."
"Đúng đó, tôi đã bỏ hết một nửa đồ trên xe rồi mà còn không xách nổi nè, tôi chịu rồi, không cầm được nữa đâu."
Đạo diễn thấy bọn họ một đám đều muốn héo úa hết, thì nghĩ ngợi đôi chút, sau đó đành thỏa hiệp: "Vậy bây giờ tôi cho các cô cậu thêm một cơ hội nữa, bỏ đi một ít đồ mà mọi người cảm thấy vô dụng nhất trong vali của mình. Thế nhưng mọi người phải đi qua khỏi chỗ này đã, hơi xa một chút, qua khỏi bậc thang kia bởi vì xe không thể lên bậc thang. Được rồi, nghĩ kĩ đi, bản thân muốn bỏ đi thứ gì."
Đinh Lan Chi cảm thấy nếu được thì cô muốn bỏ đi hết cho rồi.
Bây giờ cô cái gì cũng không muốn nữa, chỉ muốn một thân nhẹ nhàng đi đến điểm đích mà thôi.
Thế nhưng chuyện này là không thể, cho nên hai mươi phút kế tiếp, trừ Lăng Thanh, Tề Đường Hoa, Tô Thuật đứng bên ngoài thì những người khác một lần nữa điều chỉnh lại hành lý của mình.
Lăng Thanh nhìn thoáng qua bên người Tề Đường Hoa: "Em vậy mà không đem nhiều đồ lắm nhỉ?"
Tề Đường Hoa cười cười, nhẹ giọng nói: "Sức lực em không lớn lắm, vừa nãy nghe phải đi lâu như vậy, cho nên không dám lấy nhiều."
Lăng Thanh nhìn lòng bàn tay đã đỏ lên của cô.
Bản thân hắn thanh niên trai tráng, xách một chiếc vali nhỏ vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đối với con gái chân yếu tay mềm như Tề Đường Hoa, hai tay phải xách thêm balo các thứ, hẳn cũng không thấy thoải mái gì.
Lăng Thanh cười đáp: "Em có mệt thì nói cho anh, anh mang đồ giúp em."
Tề Đường Hoa thụ sủng nhược kinh*, vội vàng lắc tay: "Em có thể mang mà, cảm ơn anh ạ."
(Thụ sủng nhược kinh(受宠若惊): được sủng ái mà lo sợ; được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo)
Tô Thuật liếc nhìn hai người bọn họ, yên lặng đứng kế bên trợn mắt nhìn trời, vẻ mặt vẫn khó ở như thường ngày: "Phiền muốn chết."
Không bao lâu sau, mọi người lại một lần nữa xuất phát, Lăng Thanh nhìn những chiếc vali lớn đã được thay bằng cái nhỏ hơn.
Hoặc không thì vẫn là chiếc vali đó nhưng hành lý bên trong đã được giảm bớt.
Đoàn người lại đi thêm một tiếng rưỡi nữa, rốt cuộc cũng đến nơi.
Mọi người đều mệt mỏi, cùng nhau ngồi bên tảng đá nghỉ ngơi, một bên uống nước một bên thở dốc.
Không lâu sau đó, nhân viên của tổ tiết mục đã ôm lều trại đi đến.
"Hai ba ngày tới, mọi người đều phải ở trên núi, cho nên phải dựng lều trại là việc thứ nhất. Tiếp theo thì mỗi lều phải có hai đến ba người ở, mọi người tự chọn thành viên cho lều của mình, nghỉ ngơi xong liền bắt đầu dựng lều."
Đạo diễn nhìn đồng hồ: "Bây giờ là hai giờ chiều, ai xong trước thì có thể đi đến lấy nguyên liệu nấu cơm rồi ăn cơm."
Lăng Thanh giơ tay: "Vậy nếu tôi tự mình mang theo đồ ăn thì có thể ăn mà phải không?"
Đạo diễn: ? ? ? ?
Mọi người: ! ! ! !
Còn mang theo đồ ăn luôn à? Cậu ta không sợ nặng hay sao?
Hơn nữa tổ tiết mục cũng đã nói bọn họ sẽ chuẩn bị đồ ăn rồi cơ mà! Sao còn muốn tự mang chi vậy?
Lăng Thanh nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cười khẽ: "Cũng chưa nói là không được tự mang đồ ăn mà, đúng không?"
Mọi người: . . . .
Tổ tiết mục: . . . .
Nói trắng ra thì đây chính là lối suy nghĩ của người bình thường:
Tổ tiết mục nói bọn họ sẽ cung cấp đồ ăn thì trong tiềm thức của mọi người đều cho rằng bản thân họ không cần mang theo đồ ăn nữa.
Thật ra lúc đầu cũng có vài người đem đồ ăn theo, thế nhưng lúc nãy sắp xếp hành lý lại, vì muốn giảm bớt gánh nặng trong vali, đa số đều chỉ để lại đồ mặc hằng ngày, đồ trang điểm, quần áo trang sức mà bỏ lại đồ ăn hết trên xe.
Dù sao thì tổ tiết mục cũng sẽ không bỏ đói bọn họ.
Cho nên không ai nghĩ ở đây có người mang theo đồ ăn đến, lại còn xách một đường từ dưới chân núi lên!
Lăng Thanh tỏ vẻ vô tội nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn cũng bất đắc dĩ, thế nhưng đúng thật là từ đầu đến cuối ông chưa từng nói qua chuyện không thể mang đồ ăn, cho nên ông đành mở một mắt nhắm một mắt cho qua: "Đồ trên lưng cậu mang đến, cậu có thể ăn, thế nhưng những người khác thì không thể."
Đây cũng xem như để đảm bảo những người khác tích cực với nhiệm vụ tiếp theo của tổ tiết mục.
Lăng Thanh gật đầu: "Được."
Những người khác: . . . .
Bọn họ cảm thấy bản thân hiện tại không ổn chút nào! *
(Như mọi người thấy ở trên Lăng Thanh trả lời đạo diễn là: "Được." câu gốc là "好." ( hǎo). Vậy nên ở dưới mọi người cảm thấy "không ổn" ngược lại với "好." là "不好" (bù hǎo). Mình edit lại là "Không ổn chút nào" để cho nghe nó thuận tai thui nho~)
"Vậy bây giờ, mọi người bắt đầu dựng lều đi." Đạo diễn nói.
Trần Hồng Minh lập tức hỏi: "Có ai ở cùng tôi không?"
Quý Bác Minh và Thích Gia Hứa vội vàng phụ họa: "Tôi và cậu ở cùng nhau đi Trần Hồng Minh."
Trần Hồng Minh đối với bọn họ không cảm thấy quá hứng thú, vậy nên quay sang hỏi: "Tô Thuật, cậu ở đâu? Hay là cậu và tôi ở cùng nhau đi?"
Tô Thuật cảm thấy sao cũng được: "Một lều chỉ ngủ được ba người thôi."
Trần Hồng Minh nhìn về phía Thích Gia Hứa: "Tiểu Hứa, cậu qua ở cùng Lăng Thanh đi."
Thích Gia Hứa ngày hôm qua cùng cậu ta đi ăn khuya, sao có thể không biết chuyện của cậu ta và Lăng Thanh cơ chứ.
Vậy nên khi nghe cậu ta nói như vậy, cậu cũng nhanh chóng đồng ý: "Được thôi."
Cậu đi về phía Lăng Thanh: "Tiểu Lăng, chúng ta ở cùng một lều đi."
Lăng Thanh thật ra muốn ở chung với Tô Thuật hơn, biết làm sao được, ai mà không muốn cùng một mỹ thiếu niên như cậu ấy ở chung một lều cơ chứ.
Thế nhưng Tô Thuật đã đồng ý ở với Trần Hồng Minh rồi, Lăng Thanh cũng không ý kiến nhiều, cười nói: "Được."
"Cậu biết dựng lều không đấy?" Thích Hứa Gia hỏi hắn: "Nếu như không biết thì nghe tôi chỉ đạo đi."
Lăng Thanh trước kia đã cùng đoàn phim đi sa mạc đóng phim, cho nên đương nhiên phải học cách dựng lều trại, vì vậy hắn đã hỏi thăm nhân viên công tác cách dựng lều.
Hắn là ảnh đế được đạo diễn, diễn viên và cả nhân viên đoàn phim công tác thích nhất, không chỉ vì năng lực của hắn hơn người, mà còn vì hắn chưa bao giờ tỏ ra tự cao tự đại.
Hắn từ tầng dưới chót một mình leo lên đỉnh vinh quang, cho nên hắn biết cảm thông chia sẻ, cũng như thấu hiểu lòng người, hắn đối xử tử tế với tất cả những người mà hắn từng gặp qua.
Thế nhưng, Lăng Thanh cũng không tín nhiệm cái tên Thích Gia Hứa này.
Ngày hôm qua cậu ta còn ồn ào một hai muốn đi ăn khuya cùng Trần Hồng Minh, chỉ một đêm đó, đủ để Trần Hồng Minh lợi dụng cậu ta rồi.
Cho nên hắn vẫn trưng ra vẻ mặt thiên chân* cùng bộ dáng vô tội: "Em không rành lắm, nên sẽ nghe theo anh vậy."
(Vẻ mặt thiên chân(脸天真): vẻ mặt khờ khạo, ngây ngô. Tại mình thấy từ thiên chân dễ thương nên mình để lại thui hihi)
Thích Gia Hứa cũng đoán là hắn sẽ không biết vụ này.
Cậu ta đắc ý nói: "Tới đây, cậu mau tới đây đi, tôi dạy cho."
Lăng Thanh cũng lon ton đứng lên, đi qua đó.
Thích Gia Hứa cầm lấy khung sườn bên ngoài và bên trong của lều để lại gần nhau, cậu ta nhìn nhìn một hồi, chỉ huy hắn: "Tiểu Lăng, cậu đem miếng bạt này cầm lên, sau đó cột với bên này."
Lăng Thanh đi qua thuận theo chỉ dạy của cậu ta mà hành động.
Thích Gia Hứa chỉ đứng đó nhìn.
Lăng Thanh vẻ mặt vô tội: "Anh Thích, anh không cùng em làm ạ?"
"Tôi dạy cho cậu, cậu làm đi, tôi nhìn trước."
Lăng Thanh cạn lời, cái đám người này thật sự xem hắn là đồ ngu chắc.
Hắn đứng đấy, bộ dáng bình tĩnh, tựa như vô cùng nghe lời mà dựa theo chỉ huy của Thích Gia Hứa dựng lều.
Thích Gia Hứa bên này cảm thấy hắn đúng thật là dễ bắt nạt mà, trong lòng thầm vui vẻ, đang nghĩ lúc trở về có thể tiếp tục ôm cái đùi lớn là Trần Hồng Minh rồi, lại nghe Lăng Thanh nói: "Anh Thích ơi, hình như không đúng á, em cảm thấy hình như anh chỉ sai rồi."
"Sao mà sai được." Thích Gia Hứa lạnh lùng trả lời: "Là do cậu không biết làm thì có."
Lăng Thanh - bông sen trắng nhỏ bé nhìn cậu ta: "Vậy anh tới làm thử đi ạ, em thấy cách anh chỉ không giống cách lúc trước em được dạy lắm."
"Đó là do cách cậu học trước kia sai rồi." Thích Gia Hứa tiếp tục đả kích hắn.
"Nhưng mà cách anh dạy bây giờ dựng cũng có ra hình cái lều đâu anh."
"Đó là do cậu vụng về, sao mà dựng được cơ chứ."
"Vậy anh ra làm thử đi anh." Lăng Thanh đem bản hướng dẫn đưa cho ậy ta: "Tay anh chắc là khéo léo lắm, anh dựng lều giỏi như vậy, vừa hay làm mẫu cho em học theo."
Thích Gia Hứa: . . . .
"Anh cố lên!" Lăng Thanh làm bộ dáng cổ vũ cho cậu ta.
Thích Gia Hứa: . . . .
Thích Gia Hứa đành phải căng da đầu đi dựng lều.
Lăng Thanh đứng cách đó không xa, cảm thấy hơi chán, nên mở bịch snack ra gặm.
Thích Gia Hứa làm gì biết dựng lều đâu cơ chứ, cậu ta chỉ muốn chỉnh* Lăng Thanh nên mới cố ý giả bộ bản thân biết làm mà thôi, lúc này mà kêu cậu ta làm, không phải là đang làm khó nhau à?
(Chỉnh(整): chỉnh đốn, chấn chỉnh (mang tính kỷ luật))
Thích Gia Hứa đau khổ dựng lều một hồi vẫn không dựng được, vừa quay đầu nhìn sang, lại thấy Lăng Thanh một bên thì ngồi nhìn cậu, một bên thì "răng rắc răng rắc" ăn bánh.
Thích Gia Hứa: . . . .
Thích Gia Hứa tức giận nói: "Cậu lại đây cho tôi!"
Lăng Thanh lẹt bẹt đi qua, vẻ mặt không rành thế sự: "Sao thế anh?"
"Cậu còn đứng đó sao thế anh cái gì? Ăn uống thông thả như thế à? Đưa cho tôi một miếng!"
Mẹ nó mình ở đây thì cực cực khổ khổ dựng lều để cho cậu ta ngồi không ăn bánh chắc?
Lăng Thanh bình tĩnh đem miếng cuối cùng nhét vào trong miệng, hàm hồ nói: "Đạo diễn nói là chỉ cho mình em ăn thôi ò."
Hắn nói xong còn đứng đó triển lãm cho Thích Gia Hứa nhìn bịch bánh trống không: "Hết rồi nè."
Vẻ mặt đơn thuần! Cực kì vô tội!
Thanh thuần sạch sẽ như một đóa hoa sen trắng, thuần khiết đẹp đẽ nhất hồ sen, trong nhánh hoa ấy, phảng phất như còn mang theo ánh trăng sáng tỏ lấp lánh.
Thích Gia Hứa nghẹn một búng máu ở trong cổ họng, phun ra không được mà ngậm lại cũng không xong, cậu cảm thấy cực kì buồn bực.
Nhìn biểu tình vô hại của Lăng Thanh, thiên ngôn vạn ngữ* cũng chỉ cô đọng lại thành một câu: "Đứng đó thất thần làm cái gì, ăn xong rồi thì mau qua đây giúp tôi làm lều trại."
(Thiên ngôn vạn ngữ(千言万语): ngàn vạn lời nói)
Lăng Thanh cười cười, tựa như ánh mặt trời đáng yêu: "Anh Thích, anh làm lâu như vậy mà vẫn chưa xong được, đến cái sườn cũng chưa thể dựng lên, vậy chỉ có thể là do cách anh chỉ sai rồi."
Thích Gia Hứa cười lạnh: "Cậu có bản lĩnh như vậy thì qua đây mà làm đi."
Lăng Thanh bình tĩnh trả lời: "Cũng được ạ."
Thích Gia Hứa "A" một tiếng, đem đồ nghề trong tay đưa cho hắn: "Tới, nhanh dựng lều lên đi, tôi nhìn cậu dựng."
"Nếu em dựng được thì sao?"
Thích Gia Hứa khinh thường: "Nếu cậu mà dựng được, về sau không cần kêu tôi là anh nữa, để tôi kêu cậu là anh."
Lăng Thanh nhìn cậu từ trên xuống.
Thích Gia Hứa nhìn ánh mắt của hắn, cả giận nói: "Ánh mắt gì đây hả?"
"Em ở nhà có hai em trai rồi."
Còn có thêm một em trai nhỏ với mấy đứa em gái nữa, Lăng Thanh ở trong lòng thầm nghĩ.
"Nên là em không thiếu em trai."
Thích Gia Hứa: . . . .
Thích Gia Hứa cảm thấy tên nhóc này quả thực là thiên tài trong nhân gian mà, cậu ta bị úng não hay gì, nghe không hiểu tiếng người hay sao? Trọng điểm của câu kia là mình gọi cậu ta là anh à?
"Thôi vậy." Lăng Thanh nhìn cậu: "Nếu anh đã nói như vậy rồi, em cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý thôi."
Thích Gia Hứa: . . . .
"Cậu như vậy mà người đại diện còn dám cho cậu đi quay tống nghệ*." Cậu tự đáy lòng cảm thấy vô cùng bội phục, nói: "Cô ta không sợ cậu đem nhân khí triệt hết đi à?"
(Tống nghệ(综艺): gameshow, chương trình tạp kĩ.)
Lăng Thanh mỉm cười: "Anh hỏi em làm gì? Tổ tiết mục nói gì em cũng nghe theo, em nghe lời như vậy sao mà làm người ta tức chết được cơ chứ."
"Hay là anh cảm thấy tức chết ạ? Vì sao cơ?" Hắn tỏ vẻ tò mò nhìn cậu.
Thích Gia Hứa: . . . .
Thích Gia Hứa cảm thấy bản thân quá mệt mỏi rồi: "Đọc sách nhiều một chút đi."
Cậu nói tiếp: "Tốt xấu gì cũng nên đọc thêm mấy cuốn để tự lý giải tình huống."
Lăng Thanh cười tủm tỉm: "Vậy anh Thích à, anh có thể giới thiệu cho em loại sách nào hay được không? Em bình thường đọc hỗn loạn lắm, phỏng chừng cùng loại sách lý giải tình huống mà anh đọc không quá giống nhau."
Thích Gia Hứa rung rung khóe môi, anh Thích của cậu bây giờ không muốn giới thiệu sách cho cậu, anh Thích bây giờ chỉ muốn đánh cái đầu chó của cậu thôi.
Cuối cùng thì cậu ta cũng không đánh được người, bởi vì Lăng Thanh sau khi nói chuyện xong thì đã đi dựng lều.
Thích Gia Hứa đứng bên cạnh ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn, chỉ là cậu ta càng nhìn càng thấy không đúng.
Kết quả thì, lúc đầu cậu ta còn biếng nhác đứng nhìn, liếc mắt khinh thường, sau đó thì biến thành căng thẳng cùng kinh ngạc, cuối cùng gần như không còn chút hình tượng nào.
Lăng Thanh dựng lều được một nửa, đi đến trước mặt cậu, hỏi: "Em dựng thế nào, hửm?"
Thích Gia Hứa: . . . .
Thích Gia Hứa tạm thời muốn mất khả năng nói chuyện, còn cần hắn phải nói chắc? Đây rõ ràng là đã dựng xong sườn rồi, chỉ cần đem hai miếng bạt bọc lại nữa là xong!
Lăng Thanh nghiêng đầu nhìn cậu: "Không được à? Hay em dựng sai rồi?"
Thích Gia Hứa bất đắc dĩ: "Cũng được, không có vấn đề gì."
"Ồ, vậy bây giờ em thành anh trai của anh rồi nhỉ?"
Thích Gia Hứa: ! ! ! !
Cậu ta nhìn vẻ mặt khát khao cùng chờ đợi của Lăng Thanh, trên đó còn ẩn ẩn kích động cùng vui sướng (khi người gặp họa), lại cảm thấy bản thân nghẹn một búng máu trong cổ họng.
Nhả không được, mà nuốt cũng không xong!
Lăng Thanh nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu ta, không thể không nói, mẹ nói sảng khoái vãi nồi!
Hoặc nói trắng ra thì, vả mặt làm người ta tức giận như vậy.
Giả heo ăn thịt hổ, một chữ thôi: sướng!
---------------------------------------------------------------------------------
Editor Di: Thay mặt các editor khác chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, chúc editor Bảo Châu sớm hết bệnh nho >