Thẩm phu nhân lúc này gục ngay tại chỗ, khóc sướt mướt ôm lấy Thẩm Thanh Từ: "Thanh Từ ơi, con đừng dọa mẹ mà, con sao vậy. Mẹ biết mẹ trẻ tuổi xinh đẹp nhưng con thật sự là cục vàng mẹ thai nghén mười tháng sinh ra mà."
Hiện trường hỗn loạn một hồi, lỗ tai Thẩm Thanh Từ sắp bị rống điếc, cuối cùng hắn cũng nhận ra được sự tình hình như có chút sai sai.
"Bố đệch, không phải mình xuyên qua chứ......" Thẩm Thanh Từ nhỏ giọng lầm bầm. Không có ai nghe thấy giọng điệu bất lực của hắn, chỉ có Thẩm Thanh Hàm lạnh lùng đánh giá, thằng em giai này của mình, còn rất giỏi giả ngơ giả dại.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, bởi vì đầu bị Thẩm Thanh Hàm hung hăng đập xuống đất để lại dấu bầm xanh tím, cho nên bác sĩ chuẩn đoán sơ bộ có thể do đại não chịu tổn thương sinh ra phản ứng căng thẳng mất trí nhớ, còn giải thích việc Thẩm Thanh Từ nói mình là trẻ mồ côi, có lẽ do nội tâm hắn không tin tưởng người thân gì đó.
Quá tuyệt.
Hoàn mỹ giúp Thẩm Thanh Từ không khéo ăn nói giấu giếm, có lẽ đây là chứng mất trí tiêu chuẩn của chuyên gia xuyên không nhỉ.
Khổ thân Thẩm Thanh Từ ở bệnh viên ngẩn ngơ nửa ngày đã không chịu nổi, hắn rất muốn ra ngoài chơi.
Hắn rất nhớ mấy tên bạn chó trước kia của mình, vừa nghĩ đến việc không dưng có thêm một thằng anh giai hung tàn đầu hắn lại hơi hơi đau.
Khi đang miên man suy nghĩ cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, gã đàn ông mặt mày u ám giọng điệu lạnh lẽo đi vào.
"Buổi chiều thu dọn đồ, về trường đi học."
Giọng nói Thẩm Thanh Hàm không mang theo chút tình cảm, khiến Thẩm Thanh Từ cảm thấy hắn như người máy, cũng chẳng phải nhỉ. Ai mà biết xuyên đến năm hai nghìn linh mấy mấy, có khi người máy cũng có thể đẻ con.
Hắn không khống chế được suy nghĩ linh tinh trong đầu, ngoài miệng lại có lệ đáp: "Ừm.... Ừm?!"
"Buổi chiều đã trở về đi học, ông anh ơi, chúng ta mặt nhau còn chưa nhớ kĩ đâu, tôi bị thương ở não, không phải, tôi đang mất trí nhớ!" Thẩm Thanh Từ ôm đầu lên án gã bất cận nhân tình.
Khóe miệng gã run rẩy khẽ đến độ khó mà phát hiện được: "Thẩm Thanh Từ, đừng tưởng cậu có thể lừa tôi". Gã cúi người nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thanh Từ, hắn khe khẽ chớp mắt khiến Thẩm Thanh Hàm ghê tởm. Gã xoay đầu kêu người vào.
Người nọ bước vào phòng bệnh, mang theo nụ cười như NPC chính thức* nói với Thẩm Thanh Từ: "Cậu hai, cặp sách đồng phục và thẻ học sinh đã chuẩn bị đầy đủ, ăn cơm trưa xong là có thể lên đường."
[*官方的npc一般的笑容: tui cũng không hỉu npc 官方 là gì mn hỉu thì chỉ tui zới]
Thẩm Thanh Từ cắn chặt răng,quyết định đấu tranh bằng cách tuyệt thực, bây giờ mình có bệnh cho nên muốn tùy hứng!"
"À đúng rồi cậu hai, bác sĩ nói cậu bị thương không nặng, có thể ăn chút dầu muối, giữa trưa dì làm bún thịt với bánh bột nếp* mà cậu thích nhất". Thẩm Thanh Từ bại trận, thua dễ dàng như thế.
*青团: thanh đoàn, bánh màu xanh, bánh bột nếp
Ôm cơn tức ăn cơm xong, Thẩm Thanh Từ ngồi trên xe đến trường, nghe nói đây cũng chả phải trường cấp ba tốt nhất thành phố C nhưng lại là trường cấp ba lớn nhất, có tiền là có thể vào.
Nhưng lúc này Thẩm Thanh Từ vô cùng lo sợ bất an, kỹ thuật diễn của hắn rất tệ, sợ lộ.
Xuống xe, Thẩm Thanh Từ đã bị người ta nhét cặp sách với thẻ học sinh, vào trường dưới sự giám sát của người trên xe.
[Chỉ có tại goát pát Bánh Ú cứ đọc ở web lậu như wiki1, truyenhd là sẽ có truyện web đó bị rếp nhé]
Hắn vừa đứng ở cổng trường chờ kiểm tra thẻ học sinh vừa suy nghĩ, lát nữa mình sẽ không lưu lạc đến mức vớ được ai cũng hỏi mình ở lớp nào chứ, như thế quá thiểu năng.
Còn đang mải suy nghĩ đột nhiên có một bàn tay vỗ lên vai hắn.
"Thanh Từ! Ngày hôm qua sao cậu không đi học?" Một nam sinh tướng mạo hơi nữ tính thò qua hỏi hắn.
Thẩm Thanh Từ hoảng sợ, quay đầu nói: "À cái kia, hôm qua tôi bị thương nhẹ, cậu là ai á?"
Nam sinh kia hơi ngơ ra, ngay sau đó trong mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng, giống như thấy quỷ. Thẩm Thanh Từ cũng lười giải thích chỉ nói: "Cậu tên là gì? Nhanh lên, tôi bị mất trí nhớ, bây giờ không nhớ mình ở lớp nào cậu nói cho tôi được không."
"Thanh Từ...... Chúng ta cùng lớp, tôi tên là Bạch Hủ á". Bạch Hủ quan tâm nhìn Thẩm Thanh Từ, câu cậu có phải bị anh trai đánh choáng không kẹt lại trong miệng không biết có nên nói hay không.
Thẩm Thanh Từ cũng xem như là người nổi tiếng nhất trường, nguyên nhân chính là do hắn đẹp, quá đẹp, ngũ quan thanh tú giống anh trai nhưng lại mềm mại hơn so với anh trai. Gia thế lợi hại thì thôi học hành cũng là số một số hai của trường, là nam khôi được bình chọn và công nhận trên diễn đàn trường.
Bạch Hủ là bạn cùng bàn của hắn, chuyện Thẩm Thanh Từ thường xuyên bị anh trai bạo hành gia đình chỉ có cậu biết.
Có Bạch Hủ giúp đỡ, năng lực thích ứng của thằng nhóc này còn khá ổn, nhanh chóng tiếp thu chuyện Thẩm Thanh Từ mất trí nhớ, hơn nữa còn rất tích cực giúp hắn nhận biết hoàn cảnh.
Hai người nhanh chóng tới lớp học, tìm được chỗ ngồi hàng thứ ba từ dưới đếm lên, lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị học.
Thẩm Thanh Từ móc di động ra xem, muốn tìm ra chút tin tức gì đó để tìm hiểu mối quan hệ của nguyên chủ.
Lại nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ, ở cửa phòng học một đám người đi vào, thân mình bạch Hủ bên cạnh đột nhiên căng thẳng nhỏ giọng nói với hắn: "Đám đầu gấu này chắc chắn lại vừa đánh nhau mới về."
Thẩm Thanh Từ nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, miệng không nhịn được phun hương: "Cái đệt???"
Làn da ngăm đen kia, lông mày thô rậm kia, ánh mắt ngông cuồng kia, khóe môi thường xuyên bị đánh sưng kia.... Đây không phải thằng bạn thân chó má của bố à.
"Lưu Ngọc Điền???" Thẩm Thanh Từ không nhịn được kêu lên. Lao như bay đến chỗ Lưu Ngọc Điền nhéo mặt gã.
Lưu Ngọc Điền: "......"
Phòng học nháy mắt chìm yên tĩnh như đã chết.
Bạch Hủ càng sững sờ, trong dầu hắn có hai ý niệm, một cái là 'Thẩm Thanh Từ, mẹ cậu cậu còn không nhớ mà lại nhớ nó'. Một cái nữa là 'A a a a a tiêu rồi Thẩm Thanh Từ sắp bị trùm trường đánh chết!!'
Lưu Ngọc Điền luôn luôn nhìn Thẩm Thanh Từ không vừa mắt, cũng vì nữ sinh gã thích đều thích thằng công tử bột Thẩm Thanh Từ này.
"Thẩm, Thanh, Từ, mày mẹ nó đừng chạm vào khuôn mặt đẹp giai của bố!" Lưu Ngọc Điền một chân đá tới, mắt thấy người tình trong mộng của thiếu nữ cả trường sắp bị đá bay. Thẩm Thanh Từ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy chân gã mượn lực cú đá hất Lưu Ngọc Điền ra sau.
Lưu Ngọc Điền ngã như con chó gặm cớt.
Oắt con, lại dùng chiêu này, trước kia hắn thường xuyên cùng Lưu Ngọc Điền đánh nhau, lần nào gã cũng dùng chiêu này sau đó bị đánh ngã thành con chó vồ cớt, thế nên sau này Lưu Ngọc Điền không dám vung chân nữa.
Thẩm Thanh Từ khẽ thở dài trong lòng, nhìn dáng vẻ có lẽ đây là Lưu Ngọc Điền ở thế giới này, hắn còn tưởng thẳng ngốc này cùng mình xuyên qua cơ.
"Bố đệt!" Lưu Ngọc Điền che răng cửa suýt gãy với môi mình lại, đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
Gã muốn chơi chết Thẩm Thanh Từ!
Nhưng thời cơ không thuận lợi lắm, chuông vào lớp đúng giờ vang lên, cả phòng học đều nhẹ nhõm thở phào một hơi. Mọi người đều về chỗ vào học. Chung quy đây cũng là tiết của giáo viên chủ nhiệm ai cũng không dám gây chuyện.
"Thẩm Thanh Từ, mày cứ chờ đấy cho bố!" Lưu Ngọc Điền hung thần ác sát trừng hắn, Thẩm Thanh Từ cũng thầm cạn lời. Thằng nhóc này thích hư chương thanh thế đúng là kiếp trước kiếp này cũng không đổi.
Thẩm Thanh Từ chào hỏi tên ngồi cùng bàn Lưu Ngọc Điền, "Người anh em, phiền đổi chỗ ngồi chút". Nhưng tên ngồi cùng gã cũng là một tên trong đám bạn đểu của gã, thằng cha đó uyển chuyển cự tuyệt hắn: "Cút!"
Thẩm Thanh Từ: "......"
Vậy chỉ có thể tự mình ra tay, hắn khom lưng nhân lúc giáo viên chủ nhiệm không để ý, khéo thằng chả ra khỏi chỗ ngồi thuận dịp ngồi bên cạnh Lưu Ngọc Điền.
Lưu Ngọc Điền: "......" Mày bị điên à!!!
Người bình thường ai vừa mới đánh nhau xong lại vội vàng đến cạnh kẻ thù, ở gần như vậy dù là cãi nhau hay đấm nhau cũng sẽ thấy rất xấu hổ hiểu không!! Nội tâm Lưu Ngọc điên cuồng oán giận.
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Viết bộ này vô cùng thoải mái, có lẽ sẽ viết hơi nhanh.
Bánh Ú: chả thấy nhanh đâu ngồi gãy lưng cả buổi tối nè chế ơi.
Từ hổ bằng cẩu hữu: Bạn xấu, bạn đểu. Chỗ nv9 gọi đám LN điền là bạn đểu nhưng mà tui thấy kỉu gọi bạn chó để kêu đám bạn thân mật hợp hơn.
Cái từ thằng chả là tui học từ một người bạn, lần nào nói chuyện cũng ảnh, bả, trỏng tui thấy cũng dễ thương. Từ này là để chỉ thằng cha ấy
Tiếp là từ cục vàng: gốc là bảo bối, mà thấy bên mình chỉ dùng từ này chỉ vật thôi, bên mình hay dùng cục cưng, bé cưng. Mà em tui mới đẻ mẹ hay gọi là cục vàng nghe cũng cư tê.
nên trong những từ trên nếu mọi người cảm thấy từ nào không ổn bảo tui để tui sửa lại nhá.
Thai nghén mười tháng: lúc đầu tui cũng thắc mắc ủa sao chửa 10 tháng lận, nay search mới biết ý là thai kì tính theo tuần nên 4 tuần là 1 tháng thì 1 tháng chỉ có 28 ngày, mà con người thường chửa 40 tuần tính ra thì đúng 10 tháng thiệc.
Thanh đoàn, bánh gạo nếp đêy nhé cj em: