Tống Như cười thần bí: “Cái này sau này hãy nói, bây giờ em cần chứng cứ có thể chứng minh Dương Vũ Mịch và Bùi Lạc Phong có gian tình, ví dụ như giấy chứng nhận có thai, hoặc là ảnh chụp bọn họ hẹn hò.”
“Chị tìm mấy đội Paparazzi, không chừng sẽ có thu hoạch. Em có một mình phải cẩn thận một chút đấy.” Chị Hy lại đội mũ, ra khỏi thang máy trước một tầng và đi theo lối đi an toàn rời đi.
Tống Như hít sâu một hơi, đi thang máy lên tầng trên. Cô vừa mở cửa phòng đã thấy phục vụ của khách sạn đang chờ sẵn.
“Cô Tống Như, đây là cậu Phong chuẩn bị cho cô.” Người phục vụ đẩy cửa phòng ra. Trên bàn ăn là bánh matcha, còn có bóng bay đầy phòng…
Cô nhìn Bùi Lạc Phong chậm rãi bước tới trước mặt mình: “Em có thích không?”
Tống Như kéo khóe miệng lên, lúng túng nói: “Ừ… Thích.”
Bùi Lạc Phong vẫy tay bảo người phục vụ đưa bữa trưa hôm nay lên: “Đây là hai phần món ăn lãng mạn, mời quý khách dùng từ từ.”
Tống Như chậm rãi thả túi xuống. Cô không ngờ Bùi Lạc Phong sẽ chuẩn bị những thứ này. Có lẽ hắn sợ cô nói lung tung với chủ đầu tư và tổ đạo diễn nên cố ý dùng những thứ này để lung lạc cô.
Cô sẽ dễ dàng bị lung lạc như vậy sao? Bùi Lạc Phong thật sự xem cô thành kẻ ngu si rồi.
“Tống Như, em nếm thử đi…”
Tống Như cúi đầu ăn rất yên tĩnh. Xem ra, Bùi Lạc Phong vẫn nhớ món cô thích ăn, nhưng giờ đã là cảnh còn người mất.
Cảm giác được phản ứng lãnh đạm của Tống Như, Bùi Lạc Phong vội vàng tỏ thái độ: “Lần sau anh chắc chắn sẽ thu xếp tốt hơn!”
“Không sao, em cũng hiểu gần đây anh quá bận rộn.” Trong lòng Tống Như thầm nói, tâm tư của anh đều đặt ở trên người Dương Vũ Mịch, hơn nữa tôi cũng không cần sự quan tâm giả vờ của anh.
Một lát sau, Bùi Lạc Phong ra ngoài nghe điện thoại.
Một lá thư tuyệt đẹp được đưa tới trước mặt cô. Tống Như ngẩng đầu nhìn. Đó là người phục vụ.
“Cho tôi à?”
Cô mở ra thấy hai vé buổi hòa nhạc cổ điển. Đó là dàn nhạc cô thích nhất! Bên trong còn kẹp một tờ giấy, chữ viết phía trên mạnh mẽ đầy sức sống.
“Món tráng miệng là do anh tặng thêm, chúc tân hôn của chúng ta vui vẻ. Mặt khác, hẹn gặp ở buổi hòa nhạc không gặp không về.”
Ngoại trừ Dương Gia Cửu, không có người thứ hai sẽ làm chuyện như vậy.
Tống Như ấm lòng cười, cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ của Dương Gia Cửu. Người đàn ông này giống như thần hộ mệnh của cô vậy, không chỗ nào không có mặt.
Tống Như cẩn thận cất lá thư vào trong túi. Đây hình như là món quà thứ hai anh tặng cô rồi.
“Tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể qua đó.” Bùi Lạc Phong cầm điện thoại đi tới, thấy vẻ mặt của Tống Như thì nhíu mày: “Có chuyện gì mà em vui vẻ thế?”
Tống Như ngước mắt, mỉm cười nhìn về phía hắn: “Anh có thể bớt thời gian ở bên em, em đương nhiên phải vui mừng rồi.”
Chỉ là ý cười không có cách nào nhuộm lên đôi mắt xinh đẹp của cô.
“Vậy… đi thôi, người của bên quan hệ xã hội đều đang chờ chúng ta.”
“Bên quan hệ xã hội?” Tống Như kinh ngạc nhìn hắn. Xem ra Bùi Lạc Phong muốn chuẩn bị thật đầy đủ.
“Đúng, bọn anh sẽ đi cùng em, xem em ứng phó với chủ đầu tư thế nào. Tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm được.” Bùi Lạc Phong nghiêm mặt nói.
Tống Như không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đứng dậy: “Được rồi, chỉ đáng tiếc cho một bàn ăn như thế.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!