Ánh mắt của Tống Như lướt qua dây chuyền và hoa tai, nhìn cặp nhẫn cưới kia.
Người phụ trách của WM mỉm cười giúp cô cầm lên: “Cặp nhẫn cưới này cũng được vị khách kia đặc biệt làm riêng cho vợ, anh ấy nói ý nghĩa của cặp nhẫn cưới này chỉ có hai người họ hiểu rõ.”
“Loại công nghệ điêu khắc đặc biệt này chỉ có công ty của chúng tôi làm được, phối hợp với kim cương của Nam Phi, sự chân thành cất giấu trong cặp nhẫn này không thể dùng giá cả để đánh giá.”
Tống Như cầm trong tay xem xét, bên trong còn khắc chữ cái.
Hoa văn giống y như đúc hoa văn trên vòng tay cô!
Chuyện này không phải trùng hợp, cô hít sâu một hơi, tay khẽ run, cầm tấm thẻ trong hộp trang sức lên.
“Này hẳn không phải……” Chị Hy hiếu kì nhích tới, sau khi nhìn thấy những lời trên thẻ, kinh ngạc không thôi: “Đây là do anh ấy đặt?”
Trời ạ, cũng quá lãng mạng đi!
Trên tấm thẻ tím in hoa chỉ có một câu đơn giản: “Nguyện đi cùng em đến hết quãng đời còn lại.YJ”
Viền mắt Tống Như nhuộm nước mắt, nhìn tấm thẻ kia rất lâu, thấp giọng lẩm bẩm: “Thành ý của anh, em nhận được rồi.”
Đây là hứa hẹn cả đời.
Lúc này chị Hy cũng vì Tống Như vui vẻ mà cảm động, hôn nhân của em ấy không phải chỉ có một tờ giấy chứng nhận là đủ để chứng minh, hai người bọn họ thật lòng yêu nhau…Lúc chị Hy đang muốn chúc mừng cô, một bóng dáng đi vào phòng hóa trang.
Chị Hy vỗ vai Tống Như: “Nhân vật nam chính của em đến rồi.”
Không phải nam chính của một bộ phim, mà là nam chính dành riêng cho một đời Tống Như.
Nghe chị Hy nói, Tống Như quay đầu nhìn cửa, Dương Gia Cửu mặc một bộ vest màu nâu làm bằng thủ công, bộ áo làm lộ ra khí chất khiến người khác rung động và sợ hãi.
Chị Hy vội dẫn thợ trang điểm rời đi, để lại không gian riêng cho bọn họ.
Tống Như đứng dậy, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng cô: “Sao anh không nói cho em, còn có sự ngạc nhiên như vậy?”
Dương Gia Cửu lấy một đóa hoa hồng được bọc đẹp đẽ từ sau lưng ra, quỳ một chân trên đất trước Tống Nhan: “Xin lỗi, để em đợi quá lâu rồi, có một số việc anh nên làm sớm hơn. Một đời này, lòng anh chỉ thuộc về một mình em, cặp nhẫn này, cũng là lời hứa hẹn của anh với em.”
“Hôn nhân của chúng ta không phải làm cho người ngoài nhìn, nhưng anh cũng muốn cho em tất cả những thứ em nên có.”
Tống Như nhịn không được để nước mắt ướt nhòe đôi mắt, cô đỡ Dương Gia Cửu dậy, cảm động nói: “Tình yêu thương của anh đối với em khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, gả cho anh, thật tốt.”
Dương Gia Cửu ôm cô vào lòng.
Hai người tựa sát vào nhau, trao nhẫn cho nhau: “Đây không phải chiếc nhẫn lát nữa em quay phim, nhưng kiểu dáng làm riêng của WM, nhìn bề ngoài không nhìn ra liên hệ của hai chiếc nhẫn, chỉ khi đặt chung một chỗ, mới là một đôi.”
Cho nên coi như Dương Gia Cửu và Tống Như cùng đeo, cũng không có bất kì vấn đề gì.
Cộng thêm hiện tại cô đã là người phát ngôn của WM, đeo trang sức nhãn hiệu này cũng hợp lẽ.
“Đẹp thật……” Ngón tay mảnh khảnh của Tống Như vì sự trang trí của chiếc nhẫn mà càng xinh đẹp hơn.
“Lát nữa còn phải quay phim, anh đi trước đây.” Dương Gia Cửu cười dịu dàng, đặt một nụ hôn dịu dàng lên mu bàn tay cô, cất bước đi ra ngoài.
Thấy Dương Gia Cửu rời đi, chị Hy mới trở lại phòng hóa trang.
“Nhìn dáng vẻ hạnh phúc này của em, chị đúng là mừng cho em……” Chị Hy đã cảm động đến rơi lệ ở bên ngoài, luôn dõi theo Tống Như đi đến ngày hôm nay, khó khăn cô trải qua, chị Hy đều để trong mắt.
“Hiện tại các em cùng đeo nhẫn cưới độc nhất vô nhị trên thế giới, cho dù ở đâu, đều có thể nhớ đến đối phương, chờ đến lúc quan hệ của các em công khai, cặp nhẫn này cũng sẽ trở thành vật kỷ niệm tốt nhất.”
Tống Như gỡ nhẫn xuống cho chị Hy bảo quản.
“Sắp bắt đầu chưa?”
Bên ngoài đã có tiếng nhắc nhở của nhân viên công tác đang chuẩn bị.
“Ừm, mọi người đều đến hết rồi, chỉ có Âu Thần chưa đến.” Chị Hy cảm thấy anh ta cố ý.
“Nhưng tôi cảm thấy hôm nay anh ấy cũng không dễ được như ý như vậy, đạo diễn Trần cũng không phải người tùy tiện để diễn viên đến muộn, nếu như Âu Thần gây chuyện quá lớn, đạo diễn Trần sẽ không dễ tha thứ đâu.” Chị Hy mạnh dạn suy đoán: “ Cũng có khả năng đổi vai nam chính ngay tại đây.”
“Nhưng đổi Âu Thần, tạm thời cũng không tìm thấy nam chính thích hợp, những ứng cử viên nam cũng không quá phù hợp.” Tiêu Dịch Trạch hơi lo lắng.
“Vậy sao?”
Tống Như chợt có một ý nghĩ to gan, mặc dù cô không nói ra, nhưng cô đã có ý tưởng của mình.
Ở một nơi khác, Âu Thần đang nằm trên ghế sô pha trong biệt thự xem ti vi, nhàm chán nhai kẹ cao su, nhìn người đại diện sốt sắng chạy vào, không nhịn được hừ một tiếng: “Lại thế nào nữa?”
“Âu Thần, thực sự không đi quay quảng cáo của WM ư? Nghe người phòng quay phim nói, đạo diễn vào Tống Như đều đã chuẩn bị xong, hiện tại chúng ta qua đó còn không muộn.” Người đại diện nhỏ giọng khuyên.
“Không đi!”
Âu Thần cay mày, tâm trạng không tốt: “Ba tôi lấy tiền tài trợ tôi quay quảng cáo, tôi muốn đi thì đi, không muốn đi, ai cũng không mời nổi tôi! Lần trước Tống Như cho tôi leo cây, tôi muốn cô ta biết tôi không phải người cô ta có thể chọc tới.”
“Một diễn viên nhỏ cũng dám nhăn mặt với tôi, cô ta là cái thá gì?”
“Trong giới này, không có bối cảnh và tiền tài, còn muốn nổi danh? Nằm mơ.”
“Âu Thần……” Người đại diện còn muốn khuyên, nhìn thấy Âu Thần đen mặt, cũng không dám nói nhiều: “Tôi biết rồi, vậy tôi đi nói với bọn họ.”
Dựa theo ý Âu Thần, người đại diện viện lý do, nói với trợ lý của WM và đạo diễn Trần, thân thể Âu Thần không thoải mái, không có mặt được.
Thời gian của đạo diễn Trần cũng rất gấp, hôm nay cũng đặc biệt dành lịch trình ra giúp WM, kết quả lại gặp phải dạng nam chính đùa cợt này.
“Có ý gì? Cái người không có tố chất diễn viên này, còn muốn dùng tiếp sao? Nếu cứ kiên trì chờ anh ta có mặt, vậy tôi đi.”
“Đạo diễn Trần, ba của Âu Thần giám đốc Âu là……”
“Tôi không cần biết ba anh ta là ai, đã ký xong hợp đồng làm việc, thì phải làm việc theo quy định.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!