Đêm hôm nay vừa buồn lại vừa vui.
Chị Hy thấy Tiểu Kiệt ngủ rồi thì lặng lẽ gọi điện thoại cho Trần Viễn : “Xin lỗi, em trai tôi tin lời Ngụy Lãng nên mới hiểu lầm anh, hai ngày này thật sự cám ơn anh.”
Trong bóng đêm, giọng của chị Hy không hiểu sao lại làm tim Trần Viễn Trần Viễn đập rộn cả lên.
“Không có gì. . . . . . Tôi không để trong lòng, ngày mai còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Trần Viễn Trần Viễn nói xong thì dứt khoát cúp máy ngay.
Trần Viễn Trần Viễn trả lời như vậy làm chị Hy hơi mất mác.
Nhưng ngẫm lại bọn họ cũng chỉ giả vờ làm hôn phu hôn thê mà thôi, Trần Viễn Trần Viễn làm sao có thể thật sự thích cô kia chứ?
Mà bên kia, Trần Viễn Trần Viễn siết lấy chiếc di động, anh ngẩn người, vì sao rõ ràng có thể an ủi chị Hy đàng hoàng, mà anh lại lựa chọn cách thức lúng túng xấu hổ như vậy.
. . . . . .
Tống Như về đến nhà thì thả lỏng tắm rửa một cái, sau đó chui vào trong chăn, nhìn thấy Dương Gia Cửu còn đang xem văn kiện bên cạnh thì yên lặng thưởng thức góc nghiêng bảnh trai của anh.
“Ông xã…”
Tiếng nói mềm mại bật ra khỏi đôi môi cô, ngón tay đang lật văn kiện cụa Dương Gia Cửu khựng lại, anh xoay người lên giường ôm lấy cô.
Tống Như cười tựa vào ngực anh: “Không làm việc nữa à?”
“Em ở bên cạnh anh, anh xem không vô.” Anh nâng mặt Tống Như lên, không chút chậm trễ mà hôn lên.
Sự chiếm hữu dịu dàng của anh được Tống Như đáp lại, sau một hồi triền miên, trong phòng tràn ngập hơi thở ngọt ngào.
“Ngày mốt em sẽ bay qua Paris, tuy không biết Trương Vân sao lại đưa cơ hội tốt như vậy cho em, nhưng cô ta dám cho thì em cũng dám nhận.”
Biến khốn cảnh thành thời cơ, như vậy mới có thể thành công.
“Ừ…” Dương Gia Cửu ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: “Cố gắng làm.”
Trương Vân càng làm quá mức thì thời gian Tống Như đến bên cạnh anh lại càng nhanh.
Có đôi khi, anh thật sự phải cảm ơn Trương Vân, bởi vì cô ta không lý trí, cho nên Tống Như mới có thể rời khỏi Oatlets.
“Vậy anh phải ở nhà làm việc cho tốt, em sẽ trở lại mau thôi.” Tống Như nói thế, nhưng trong thanh âm lại tràn đầy luyến tiếc.
“Các buổi lễ lớn và hội nghị cuối năm anh đều phải tham gia, có lẽ không còn thời gian…” Dương Gia Cửu hơi tiếc nuối.
Anh muốn cùng Tống Như đi khắp mọi ngõ ngách của thế giới này, chỉ cần là nơi có mặt cô, thì đó đã là thiên đường của anh rồi.
“Ừ, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, nhanh chóng hoàn thành công việc rồi trở lại bên anh.” Cô cũng không muốn anh quá mệt nhọc, vừa phải bận chuyện của Đại Thiên, lại vừa phải dành thời gian chăm sóc cô.
Dương Gia Cửu cười cười, càng ôm chặt cả thế giới của mình vào trong ngực.
. . . . . .
Sáng hôm sau, giới truyền thông tính cả ba tòa báo chất lượng cao đã cùng công bố một tin tức, công khai giải thích trong quá trình quay quảng cáo ở nước J có xảy ra chút chuyện, nữ chính của câu chuyện là Hà Văn và Tống Như của Oatlets.
Bởi vì có Đại Thiên đứng ngoài chỉ điểm, cho nên đề tài này có khuynh hướng là Hà Văn xúi giục người đại diện, ức hiếp trợ lý của diễn viên cùng công ty, hơn nữa còn tính bắt cô ấy quỷ xuống xin lỗi ngày trước mặt mình. Scandal này vừa truyền ra, Hà Văn lập tức mất đi tất cả tài nguyên.
Đồng thời cũng giải thích trợ lý Giám đốc Đại Thiên- Trần Viễn Trần Viễn ra mặt giải vây là do, trợ lý của Tống Như chính là vị hôn thê của anh ta!
Tống Như và Dương Gia Cửu cũng chỉ vì tầng quan hệ này mà quen biết nhau, ngoài ra không có liên quan gì cả.
Sau cơn phong ba này, Hà Văn là kẻ thảm thương nhất, bởi vì Oatlets không có cách nào ra mặt giải thích cho cô ta, cũng không ngăn được các thương hiệu đòi hủy hợp đồng, cho nên Hà Văn tụt thẳng từ nữ vương quảng cáo xuống thành diễn viên hạng bét không ai hỏi đến.
Phần đông dân mạng rốt cục cũng chú ý tới, một Tống Như luôn thờ ơ lạnh nhạt trước tin đồn, lần này lại vì một trợ lý mà vung nắm tay, tuy động cơ là tốt đẹp, nhưng dù sao cô cũng đánh người khác.
“Không thể tin được cô ta lại đánh người ta? Vậy thì có khác gì Hà Văn kia chứ!”
“Tống Như coi trọng tình cảm, đối đãi với trợ lý còn tốt như vậy, giới showbiz có mấy minh tinh có thể giống cô ấy chứ.”
“Có lẽ Tống Như đã không nhịn nổi nữa, bằng không ai lại mạo hiểm nguy hiểm tan biến hình tượng mà ra tay cho trợ lý, tôi ủng hộ Tống Như!”
“Trợ lý của Tống Như sao lại bị Hà Văn ức hiếp, nghệ sĩ cùng một công ty có thể xài chung trợ lý sao? Hay chuyện này căn bản là do cao tầng của Oatlets sắp xếp.”
“Nhưng không thể không nói, Tống Như nổi lên bởi vì quảng cáo WM, đang cực kỳ hot đó.”
“Tống Như đã có fanclub đông đảo và độ nổi tiếng khá cao, hoàn toàn có thể xứng danh là nữ vương hút view.”
Đối với Oatlets mà nói, đây không xem như một tin tốt.
Cứ phát triển theo đà này, Tống Như đánh bại Hà Văn, vậy ngày trở thành chị đại của Oatlets, thậm chí là siêu sao quốc tế còn xa được sao?
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cô đã thoát khỏi mối tình tay ba ngày trước, tạm biệt người chủ cũ là Huy Hoàng . . . Hiện tại mỗi một bước đi đã càng ngày càng thuận lợi, điều này cũng khiến không ít người đỏ mắt ghen tị.
Còn đối với Trương Vân mà nói, cô ta cũng do dự suy nghĩ có nên bỏ qua con cờ Tống Như này hay không, dù sao Tống Như rất có thực lực và sức ảnh hưởng, nếu muốn hoàn toàn nắm chặt Tống Như trong tay, thì nhất định phải có cái gì đó uy hiếp cô!
Cô ta nhất định phải chờ, chờ một cơ hội hoàn toàn chặn lại Tống Như.
. . . . . .
Trên đường đến sân bay, chị Hy rất không bình tĩnh mà nói: “Chị cứ cảm thấy có người đi theo chị. . . . . . Từ buổi sáng đi đón em, chị đã có cảm giác này rồi.”
Tống Như cau mày, suy đoán đại khái có liên quan đến hôn ước của chị Hy và Trần Viễn .
Trương Vân lo lắng, cũng không muốn tin, cho nên mới tìm người nhìn chằm chằm vào họ.
“Hai ngày này chị có gặp Trần Viễn Trần Viễn không?”
“Không có… anh ta là trợ lý của sếp lớn, bận rộn đến vậy, hơn nữa, chị gặp anh ta cũng không biết nói cái gì.”
Tống Như ho khan một tiếng: “Vậy chị muốn gặp anh ấy không?”
“…Chị không biết.” Lần đầu tiên chị Hy lại nói tới nói lui, ấp a ấp úng như thế.
Tống Như nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, em và Gia Cửu bảo hai người đóng vai hôn phu hôn thê, cũng là muốn bảo vệ chị, nếu chị cảm thấy không tốt thì em sẽ nói với họ một tiếng.”
Chị Hy đương nhiên biết Tống Như làm vậy là vì tốt cho mình, mà nghĩ đến sự chênh lệch giữa cô ấy và Trần Viễn, chị Hy vẫn nói: “Ừ, cũng tốt, chị cũng không nên làm anh ấy vướn bận.”
Vướn bận?
Tống Như nhíu mày nhìn chị Hy, do do dự dự như vậy cũng không giống tính cách nhất quán của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!