“Tống Như đã thay xong y phục, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận phỏng vấn.” Chị Hy nói với các phóng viên.
“Tốt, vậy bây giờ…”
Thợ quay phim chưa nói xong, đã nghe thấy từ phòng hóa trang truyền ra tiếng hét chói tai của Dương Vũ Mịch: “A! Có sâu.”
Cô ta thất thố từ phòng hóa trang chạy ra, tóc tai rối bù, vừa nhìn thấy thợ quay phim đã hét lên với anh ta: “Công tác vệ sinh chỗ này của các anh quá kém.”
Cô ta hừ một tiếng, vô cùng tức giận.
Bùi Lạc Phong nghe tiếng chạy đến, Dương Vũ Mịch trực tiếp túm lấy cánh tay anh ta, ra vẻ tủi thân: “Lạc Phong, hôm nay em vất vả quay phim cả ngày, vừa mới vào phòng hóa trang đã thấy một con sâu to, thực sự rất buồn nôn.”
Bùi Lạc Phong ho khan một tiếng: “Có phải em nhìn lầm rồi hay không?”
“Không thể. Chắc chắn là có người muốn dọa em, cố ý thả vào đó.” Dương Vũ Mịch trừng mắt với Tống Như: “Có phải vì tôi được chọn đóng nhân vật nữ chính Sâm Nhã, đoạt mất danh tiếng của cô, khiến cô phải hóa trang xấu nên cô ghen ghét tôi, cố ý thả sâu dọa tôi không?”
Dương Vũ Mịch nhân cơ hội lớn tiếng quát Tống Như.
Người chung quanh đều sững sờ, trí tưởng tượng của cô ta cũng quá phong phú rồi, cả ba đợt quay phim hôm nay đều thể hiện ra thực lực của Tống Như và sự không chuyên nghiệp của cô ta. Vừa có cơ hội cô ta lập tức lăng mạ Tống Như, bây giờ càng biểu hiện ra dáng vẻ người phụ nữ chua ngoa, cố tình gây sự. Nếu như không phải vì Tống Như cũng là nghệ sĩ của giải trí Huy Hoàng, họ thật hoài nghi tiêu chuẩn của công ty này.
“Cùng là nghệ sĩ một công ty, sao lại khác xa nhau thế?”
“Cách xử sự của Dương Vũ Mịch quá kém so với Tống Như.”
Thấy cảnh này, thợ quay phim dùng tiếng Anh khe khẽ bàn luận.
Dương Vũ Mịch không chú ý, nhưng Bùi Lạc Phong lại nghe được rõ ràng.
“Vũ Mịch, em đừng nói nữa.” Anh ta lên tiếng ngăn Dương Vũ Mịch lại, lôi cô ta sang một bên: “Chuyện con sâu trước tiên để qua một bên, buổi chiều anh phải đi xử lý chuyện công ty, em quay phim thế nào?”
“Đương nhiên vô cùng thành công, có em đây, có gì mà không giải quyết được.” Dương Vũ Mịch tưởng lầm nụ cười của các đạo diễn là hài lòng với cô ta. Trong mắt cô ta, lúc đó Tống Như hóa trang vừa già vừa xấu, người tỏa sáng đương nhiên là cô ta rồi.
“Em chắc chắn chứ? Không xảy ra chuyện gì…”
“Lạc Phong, em thấy rất rõ ràng, khi các đạo diễn rời đi đều cười rất vui vẻ, diễn xuất của em không hề có vấn đề, quay một lần được luôn.”
Dương Vũ Mịch nói chắc như đinh đóng cột như thế khiến Bùi Lạc Phong cũng không nói được gì, anh ta sắp xếp Tống Như và Dương Vũ Mịch ở phòng nghỉ nhận phỏng vấn sau cùng.
“Được rồi, đóng máy.”
Sau khi nhóm quay phim rời đi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Tống Như và mấy người các cô.
“Lạc Phong, em mệt rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi.” Dương Vũ Mịch ôm trán, giả vờ hết sức mệt mỏi.
Chị Hy và Tiêu Dĩnh đồng thời dời mắt, không muốn nhìn dáng vẻ đó của cô ta.
“Tống Như mấy ngày nay cô đều ở đó sao?” Bùi Lạc Phong chợt nhớ tới Tống Như mấy ngày nay hành tung bất định, cùng sự đột nhiên xuất hiện của vệ sĩ riêng, chẳng lẽ Tống Như đã về nhà họ Tống sao?
“Tôi đã hoàn thành công việc của mình, những chuyện khác, anh không có quyền can thiệp.”
Tống Như bình tĩnh đáp lại, cô không hứng thú để lộ ra cuộc sống riêng của mình, càng không hi vọng người của Bùi Lạc Phong đi quấy rầy Dương Gia Cửu, dù căn bản người của anh ta chưa đụng tới được một sợi tóc của Dương Gia Cửu thì đã bị vệ sĩ giải quyết rồi.
“Cô!” Bùi Lạc Phong nhìn cô hằm hằm: “Không có nghệ sĩ nào có thể hoàn toàn thoát ly sự quản lý của công ty, nếu như cô muốn phát triển, tốt nhất chú ý thái độ nói chuyện của cô với tôi, nếu không…”
Thấy Bùi Lạc Phong không nể mặt Tống Như, Dương Vũ Mịch vô cùng vui vẻ, ở bên cạnh đệm vào: “Lạc Phong, anh đừng cãi nhau với cô ta nữa, chờ đến thứ sáu, chương trình được phát sóng, thì cô ta sẽ biết mình căn bản không hề có tư cách mặc cả.”
Dương Vũ Mịch khẽ đẩy chén trà trên bàn, chén trà rơi xuống phát ra tiếng động.
Các vệ sĩ nhanh chóng tiến lên, chặn trước mặt Tống Như: “Cô có muốn đuổi họ đi không?”
“Không cần.” Tống Như biết những vệ sĩ này đều là Dương Gia Cửu vì cô bỏ ra nhiều tiền thuê về, chỉ cần mệnh lệnh của cô không vi phạm pháp luật, đạo đức, họ đều sẽ thay cô hoàn thành.
Nhưng lúc này, cô nhướn mắt lên, nhìn Dương Vũ Mịch chăm chú: “Tôi lười cãi nhau với cô, đợi ngày đó chương trình phát sóng, tôi rất chờ mong đến lúc đó các người sẽ biểu lộ như thế nào.”
Cô muốn dựa vào thực lực, triệt để thắng Dương Vũ Mịch.
Đây cũng là bước đầu tiên trong kế hoạch tái xuất của cô.
Dương Vũ Mịch nghiến răng giận dữ: “Lạc Phong, anh nhìn dáng vẻ phách lối này của cô ta xem, anh mau sắp xếp cho cô ta công việc xa một chút.”
“Xin lỗi, khiến cô thất vọng rồi, bây giờ Tống Như có quyền lựa chọn có tiếp nhận sự sắp xếp của công ty hay không.” Chị Hy cười lạnh trả lời.
“Lạc Phong!” Dương Vũ Mịch giận dữ dậm chân.
“Được rồi, em đừng nói nữa, chúng ta còn có việc phải chuẩn bị, anh đi trước nhé.” Bùi Lạc Phong lắc đầu, đi hai bước, rồi quay đầu thất vọng nhìn Tống Như: “Tôi không ngờ cô lại biến thành dáng vẻ như bây giờ, hám lợi, cố làm ra vẻ, trước kia cô căn bản không thèm để ý đến những hư danh này, Tống Như, cô thay đổi rồi.”
“Thật sao?” Tống Như không phủ nhận, mỉm cười: “Nhưng tôi càng thích tôi bây giờ hơn.”
Mặc kệ Bùi Lạc Phong đối xử với cô như thế nào, đối với cô mà nói, cô đang từng bước một nhặt lại ước mơ.
“Không có thuốc chữa!”
Bùi Lạc Phong ôm Dương Vũ Mịch rời đi, nhìn theo bóng lưng họ, trong đôi mắt Tống Như không hề gợn sóng.
Vừa ngồi lên xe, Tống Như đã nhận được cuộc gọi video của Bùi Uyển Linh.
“Sau khi quay phim kết thúc, cô hãy mau về nước, đừng gây thêm phiền phức cho công ty nữa.” Cô ta lạnh lùng ra lệnh cho Tống Như.
“Ăn ở của tôi đều do tôi tự trả tiền, không gây ảnh hưởng tới lợi ích của công ty, tôi có về nước hay không là do bản thân tôi quyết định.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!