Dương Vũ Mịch mất rất nhiều sức lực mới có thể đưa được anh ta về khu nhà ở.
Vừa mới mở cửa sổ cho thoáng khí thì chuông điện thoại vang lên, là Đỗ Cảnh Thăng.
Dương Vũ Mịch cẩn thận liếc nhìn Bùi Lạc Phong, xác nhận anh ta vẫn đang say thì mới thấp giọng nghe điện thoại: “Không phải em nói tối nay phải đi ăn với anh ta rồi sao? Sao anh còn gọi điện thoại tới?!”
“Chỗ anh có vài người bạn đều làm đạo diễn biên kịch, ở hộp đêm Kim Ngung.” Đỗ Cảnh Thăng ngắt lời: “Đến hay không tùy em.”
Dương Vũ Mịch hiểu rõ ý anh ta, đây là một cơ hội hiếm có, nếu như cô không đi chính là không cho Đỗ Cảnh Thăng mặt mũi, hợp đồng với bên KB sẽ gặp nguy hiểm…
Đã đến lúc này rồi, cô không thể tiếp tục do dự.
Sau khi trang điểm đơn giản lại, cô nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi khu nhà ở. Nếu như ngày mai Bùi Lạc Phong có hỏi thì cô sẽ nói mình đi bệnh viện kiểm tra, sau đó sẽ nghĩ cách phá thai.
Nhưng cô không thể ngờ rằng, khi vừa bước vào hộp đêm Kim Ngung thì đã bị đám chó săn chụp được.
Phóng viên đó nhận ra Dương Vũ Mịch, biết cô là người phụ nữ của Bùi Lạc Phong, định bắt chẹt một khoản, dù sao anh ta cũng chỉ chụp được Dương Vũ Mịch đi vào hộp đêm chứ không thể vào trong chụp.
Vài phút sau, điện thoại Bùi Lạc Phong nhận được một tấm hình.
Vừa lúc nửa đêm anh ta tỉnh dậy, trong nhà không có bóng dáng Dương Vũ Mịch, anh ta vò đầu, nhìn thấy bức ảnh kia.
Đêm hôm khuya khoắt, cô đến đó làm gì!
Bùi Lạc Phong gọi điện cho Dương Vũ Mịch nhưng cô vẫn luôn không nghe máy. Anh lo lắng Dương Vũ Mịch sẽ xảy ra chuyện gì nên đã lái xe tới thẳng đó. Nhưng khi vừa đi vào liền nhìn thấy Dương Vũ Mịch đang bị một người đàn ông ôm, hai người dựa vào nhau rất gần, quan trọng nhất là Dương Vũ Mịch còn đang tươi cười đón ý nói hùa theo cùng đối phương.
Bùi Lạc Phong đứng ở nơi cách đó không xa, các đốt ngón tay siết chặt, sắc mặt hết xanh rồi lại trắng. Anh ta đứng sau lưng hai người, lặng lẽ đứng đó cho đến khi nhìn thấy bọn họ đi vào một căn phòng riêng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa và không lâu sau đó bên trong truyền đến tiếng cười, lòng anh ta đã hoàn toàn rơi xuống hầm băng.
Đây là người con gái vì tình yêu anh ta mới lựa chọn, vậy mà cô lại ti tiện đến mức độ này.
Anh xanh mặt đi tới gõ cửa căn phòng kia.
Dương Vũ Mịch mỉm cười đi ra mở cửa, khi nhìn thấy anh thì nháy mắt trở nên mờ mịt: “Lạc… Lạc Phong! Sao anh lại…”
Chưa nói xong, Bùi Lạc Phong đã cho cô một bạt tai.
Anh tức giận đến cực điểm: “Đồ đê tiện.”
Dương Vũ Mịch không ngăn được chỉ đành trơ mắt nhìn anh rời đi, đáy lòng lưỡng lự hoang mang và sợ hãi, cô xong rồi.
Tình huống này bị Bùi Lạc Phong phát hiện cô ngoại tình, chuyện sau này sẽ có kết cục như nào.
Người đàn ông trong phòng nghe thấy âm thanh, cười nói: “Sợ cái gì? Chỉ cần bọn anh che chở em, em còn sợ một Huy Hoàng nhỏ bé đó sao?”
Dương Vũ Mịch si ngốc lắc đầu, trong lòng cô vô cùng buồn phiền, Bùi Lạc Phong chắc chắn sẽ không dễ dàng gì buông tha cho cô.
“Đừng nghĩ nữa, anh bảo đảm, rất nhanh thôi em sẽ có được hợp đồng với KB. Đến lúc đó em có thể tự do rồi, cũng không cần phải nhìn sắc mặt người đàn ông đó nữa.”
“Lỡ như anh ta nói ra chuyện của chúng ta…” Dương Vũ Mịch thở dài.
“Vậy cũng không có tác dụng gì với anh ta cả, anh ta bị cắm sừng còn muốn nói cho mọi người biết sao?” Đỗ Cảnh Thăng cười lạnh.
Bùi Lạc Phong vô tri vô giác rời khỏi hộp đêm, bước chân nặng nề đi trên đường, anh ta đã nếm trải mùi vị đau khổ nhất bị người mình yêu phản bội. Sự căm hận và phẫn nộ đan xen vào nhau, đè nặng khiến hít thở không thông.
Vì để nâng Dương Vũ Mịch lên, anh đã lợi dụng Tống Như không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí là ngáng chân…
Nhưng bây giờ cô lại không có tự trọng đến mức leo lên giường người khác!
Cô còn đang mang thai đứa con bọn họ, sao có thể vô sỉ như vậy!
Anh đột nhiên cảm nhận được tâm trạng Tống Như khi ấy, bị người khác phản bội hóa ra đau khổ đến thế. Anh rất hận, hận đến mức muốn giết Dương Vũ Mịch nhưng như vậy thì sao?
Tình cảm anh bỏ ra cho cô vĩnh viễn cũng không thể nhận lại được. Với Dương Vũ Mịch mà nói, anh có lẽ chỉ là một cái bàn đạp, khi cần đến thì Dương Vũ Mịch sẽ ngoan ngoãn phục tùng nhưng khi có sự lựa chọn khác tốt hơn thì sẽ một cước đá văng anh.
Tình cảm mấy năm qua đã che mờ hai mắt anh, có đứa bé mà vẫn còn có thể làm loại chuyện này… Mà anh lại vì cô ta mà vứt bỏ Tống Như.
Khi anh nhìn rõ bộ mặt thật của Dương Vũ Mịch thì đã quá muộn, đứng trên đường, hét lớn tiếng như muốn trút bỏ mọi hận thù trong lòng ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đến sân bay đợi Tống Như.
Nhưng lại không đợi được cô, anh có rất nhiều lời muốn nói, không thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp với Tống Như nên chỉ đành gọi cho cô.
“Tống Như, em không đến sân bay à?”
Tống Như đã cùng Dương Gia Cửu ngồi trên máy bay tư nhân rồi.
“Việc gì?” Hai chữ đơn giản ngắn gọn, giọng cô bình tĩnh mang theo sự xa cách.
“Tống Như, anh biết sai rồi, anh sẽ không tổn thương em nữa đâu. Anh đồng ý bỏ ra mọi thứ, xin em trở về bên anh có được không?”
“Đã muộn rồi, tôi không thể quay đầu.”
Tống Như quyết đoán từ chối.
“Vậy… em đừng rời khỏi Huy Hoàng nữa, anh đồng ý mọi yêu cầu của em!” Anh muốn bù đắp cho Tống Như.
Tống Như không trả lời mà trực tiếp ngắt điện thoại. Cuộc điện thoại này của Bùi Lạc Phong mặc dù bất thình lình nhưng cũng không ngoài dự liệu của cô, chắc chắn anh ta đã phát hiện chuyện Dương Vũ Mịch ngoại tình nếu không sẽ không sụp đổ như vậy.
Anh ta cũng đã cảm nhận được cảm giác bị người khác phản bội, cũng nghe ra được anh ta rất khó chịu.
Dương Gia Cửu vẫn không lên tiếng hỏi điều gì, một lát sau anh đóng văn kiện trên tay lại: “Có thể cất cánh được chưa? Bà Dương.”
“Đương nhiên, em chuẩn bị xong rồi.” Tống Như nói rồi tắt điện thoại đi, dựa đầu vào vai Dương Gia Cửu, sự ăn ý và tín nhiệm giữa bọn họ không cần dùng lời nói để duy trì.
Dương Gia Cửu có thể cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ của cô, đưa tay nắm lấy vai cô rồi khẽ hôn lên trán cô.
“Nếu như có chuyện gì, bất cứ lúc nào anh cũng có thể công khai quan hệ hôn nhân của chúng ta.”
Anh sẽ là chiếc ô bảo vệ của cô.
“Nếu như em đoán không sai, có lẽ Bùi Lạc Phong đã biết chuyện Dương Vũ Mịch phản bội anh ta rồi. Nghe giọng anh ta trong điện thoại khi nãy, em đột nhiên cảm thấy trả thù bọn họ không nên chủ đạo tâm trạng của mình. Sở dĩ em cố gắng, trưởng thành như vậy là vì muốn bản thân trở nên tốt hơn… Chỉ có như vậy, em mới có thể kiêu ngạo đứng bên anh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!