"Chị đừng lo lắng, may là không phải mỗi ngày đều như vậy, bây giờ phát hiện vấn đề rất đúng lúc nên đã không còn nguy hiểm nữa, sau này chú ý nhiều chút là được" Lời nói dịu dàng lễ phép của nhân viên cửa hàng tựa như một luồng gió mát, thoáng chốc làm giảm đi tự trách và lo lắng trong lòng Tạ Nguyên Nghi.
"Cám ơn, tôi....... lần đầu tiên nuôi mèo, hôm qua cũng không có thời gian hỏi cô những chuyện này, sau này tôi sẽ chú ý" Tạ Nguyên Nghi nhận lấy《Sổ tay bảo vệ mèo》nhân viên cửa hàng đưa cho, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh nhiễm vài phần ngượng ngùng.
Sáng sớm hôm nay Tạ Nguyên Nghi thức dậy thì ghé vào mép giường, muốn nhìn Tiểu Túng Bao một chút xem đã thức chưa. Trước khi đi làm còn chọc mèo một chút, ngẫm tới đã thấy vui.
Nhưng khi mới vừa xốc rèm lên, cô liền cảm thấy có chút không thích hợp.
Trên tấm khăn lụa lót dưới người mèo con dính rất nhiều vụn lông nhỏ màu vàng, lông trên người sờ vào cũng không còn sáng rõ mềm mại như tối hôm qua nữa. Nó buồn bã ỉu xìu ghé vào trong nôi, trong ánh mắt như là bị rút đi hơi nước, mí mắt sụp xuống, con ngươi mất đi sức sống, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà đờ ra.
Khi thấy Tạ Nguyên Nghi đi tới trước mặt, hai tai của nó ửng hồng lên, nhưng vì quá yếu đến cả liền xù lông mừng rỡ cũng không nổi.
Mèo con bị bệnh rồi.
Trước giờ Tạ Nguyên Nghi không có nuôi mèo lần nào, tuy rằng không biết vì sao một đêm tỉnh lại Tiểu Túng Bao lại biến thành bộ dáng này, nhưng trong lòng cô mơ hồ hiểu được đại khái là cô đã làm sai chỗ nào đó rồi.
Nhìn dáng vẻ khó chịu vì bị bệnh của mèo con, trong lòng Tạ Nguyên Nghi cũng nhịn không được mà chua xót. Cô lập tức nhảy xuống giường thay quần áo, liên lạc cho Trương Hải Phong lập tức xuất phát.
Trương Hải Phong còn đang buồn ngủ, không hiểu lắm ý của vị cuồng công tác này: "Mười hai giờ mới chụp ảnh trang bìa mà, mười giờ chạy tới cũng được, em gấp gáp chạy qua như thế làm gì?"
Ô hay, mới vừa cùng Kiều Xảo xa nhau chưa đến một tuần đã gấp gáp muốn đi gặp người ta như thế à?
"Không phải, em muốn đưa mèo con đi khám bác sĩ...... Nói chung một lời khó nói hết, anh mau đến đây đi"
Trong lòng Trương Hải Phong như cái gương sáng, khóe miệng cong lên một độ cung hiểu rõ.
Đại tiểu thư còn có thể nuôi mèo sao? A, để được gặp Kiều Xảo sớm hơn nên nên đến lý do vụng về này cũng viện ra được luôn.
Quả nhiên phụ nữ khi yêu đương thì chỉ số thông minh đều giảm.
Tạ Nguyên Nghi nhanh chóng rửa mặt xong, tùy tiện thoa một chút kem dưỡng da. Dù sao khi tới trường quay còn phải tẩy trang rồi trang điểm lại một lần nữa, cô chỉ đơn giản cột tóc đuôi ngựa, đeo khẩu trang rồi ôm Tiểu Túng Bao ra ngoài.
Trách thì trách, Trương Hải Phong khi làm việc vẫn rất có hiệu suất. Khi Tạ Nguyên Nghi hấp tấp ôm túi xách mèo xuống cầu thang thì hắn đã chờ ở cửa ra vào rồi.
Hắn hạ cửa sổ ở ghế phó lái xuống liền thấy Tạ Nguyên Nghi đi ra, trong lòng còn ôm một mớ khăn, chạy dọc theo đường nhỏ đá cuội trong sân về phía bên này.
Ánh mắt nham hiểm của người đại diện Trương nhìn thò vào trong đống khăn đó, mơ hồ thấy được một nhúm lông màu vàng.
Nuôi mèo thật luôn kìa!
Trương Hải Phong nhớ lại con rùa năm năm trước bị Tạ Nguyên Nghi nuôi chết, thầm nghĩ quả nhiên là vậy, lúc này mới vừa ôm mèo về đã muốn đưa đến bệnh viện rồi. Hắn âm thầm lau mồ hôi cho con mèo nhỏ màu vàng đáng thương này, khi lại được Tạ Nguyên Nghi coi trọng.
Có thể nói là gặp phải kẻ tay mơ rồi!
Vì trong xe mở điều hòa, Tiểu Túng Bao có thể sẽ chịu không nổi nên Tạ Nguyên Nghi trước khi ra ngoài đã vô cùng cẩn thận dùng khăn bông quấn nó lại. Cô mở cửa xe rồi ôm nó lên đùi, nói địa chỉ của cửa hàng thú cưng vớiTrương Hải Phong.
"Hôm qua em mới mua mà hôm nay đã thành như vậy rồi hả?" Trương Hải Phong suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, nhưng ngại với mèo con đáng thương và sắc mặt nghiêm trọng của Tạ Nguyên Nghi nên cố gắng duy trì vẻ mặt than.
Xem xem vừa rồi hắn đã nói gì nào!
Hai người mang theo tâm trạng phức tạp tới cửa hàng thú cưng, Trương Hải Phong nhìn Tạ Nguyên Nghi ôm mèo con đi vào, khoảng chừng nửa giờ sau lại ôm mấy quyển sách đi ra.
"Sổ tay bảo vệ mèo, Thuốc tại nhà cho mèo, Sách dạy nấu ăn cho mèo......" Ảnh hậu đại nhân sắc mặt trang trọng mà bỏ mấy quyển sách này vào trong túi xách, dự định về nhà sẽ nghiên cứu đọc một phen.
Trương Hải Phong nghẹn cười đến mức đau gan, "Sao đột nhiên em muốn nuôi mèo vậy, không phải em là khắc tinh của người, à không phải, khắc tinh của mèo sao?"
Tạ Nguyên Nghi yếu ớt nhìn hắn một cái: "Anh không hiểu đâu"
Vì nảy sinh suy nghĩ không an phận với Kiều Xảo, muốn thời thời khắc khắc đều muốn cùng nàng dựa vào nhau, hôn nhẹ, ôm lên cao nên không thể làm gì khác hơn là nuôi một con mèo trắng trắng mềm mềm để giảm bớt cuộn trào mãnh liệt trong lòng...... Loại chuyện này làm sao cô có thể thừa nhận lại còn nói ra khỏi miệng được!
A, thẳng nam Trương Hải Phong này sao hiểu được tình cảm mượn vật nhớ người của cô.
Trương Hải Phong cười nhạt trong lòng. Hai ba năm nữa đã sang đầu ba rồi, đến dũng khí thổ lộ với nhân gia cũng không có, đúng thật là nhát như con mèo này vậy.
"Đặt tên cho mèo chưa?"
"Tiểu Túng Bao"
Nhìn xem hắn vừa nói gì đi.
*
Kiều Xảo đưa mắt nhìn hai chiếc áo cưới xếp cạnh nhau sau tấm cửa sổ thủy tinh, hít vào sâu một hơi.
Bên trái màu đỏ, bên phải màu trắng, bên dưới hai chiếc váy cưới là hai đôi giày mẫu mới nhất của jimmy choo, cũng là một đỏ một trắng.
Lông mi tinh mịn uốn cong của Kiều Xảo run nhè nhẹ lên, chẳng dám tưởng tượng đến những gì sắp diễn ra sau đây.
"Hoàng Hậu Nghi Chương" mới vừa bắt đầu công chiếu, vì phim có đủ gồm khẩu vị của người xem cùng chiều sâu lịch sử nên ngay lập tức rating người xem dâng cao như cuồng triều, cùng lúc gặt hái được cả danh tiếng, lưu lượng, độ phổ biến thì liên tục tăng. Vừa chiếu chưa được một tuần mà rating người xem truyền hình cũng đã phá vỡ lịch sử. Có người trong nghề dự đoán, nếu tiếp tục trạng thái này thì rất có khả năng sẽ đột phá kỷ lục cao nhất trong lịch sử mười năm của phim truyền hình Quốc Nội.
Tục ngữ nói rèn sắt khi còn nóng. "Hoàng Hậu Nghi Chương" càng xào càng hot, báo chí, tạp chí cũng men theo mùi vị tìm tới. Mới ngày hôm qua Tạ Nguyên Nghi đã nhận được hơn mười lời mời chụp ảnh bìa của các trang tạp chí.
Cuối cùng quyết định chọn "Hoa Hồng".
"Hoa Hồng" là một trang tạp chí váy cưới thời thượng trong nước, chủ yếu là mời những nghệ sĩ, những tiểu hoa vừa nổi tiếng là chính, đôi khi còn có những tên tuổi lớn. Cho nên với địa vị của Tạ Nguyên Nghi thì hoàn toàn có thể chọn những tạp chí nổi tiếng quốc tế như "Hào Nhoáng" hay "Thời trang thế giới", mà ngay từ đầu cô cũng dự định sẽ chọn một trong những tạp chí này.
Nhưng mà lựa chọn cuối cùng còn phải do công ty quyết định.
Không ngoài dự đoán là Xuyên Hải đã bác bỏ đề nghị của Tạ Nguyên Nghi. Đúng lúc Kiều Xảo là vai phụ bắt mắt nhất cũng nhận được mấy lời mời chụp ảnh bìa của các trang tạp chí nên công ty dứt khoát để hai người cùng nhau đi chụp "Hoa Hồng".
Cứ như vậy, năm nay Tạ Nguyên Nghi đã đánh mất hai trang bìa lớn, so với nữ minh tinh cùng đẳng cấp thì tài nguyên thời trang có thể nói là vô cùng thê thảm.
Cô hiểu ý của công ty, công ty cũng đoán ra Tạ Nguyên Nghi sẽ không ngốc ở Xuyên Hiển lâu thêm nữa, song phương đều rõ ràng tương lai không xa sẽ có một trận ác chiến. Đúng lúc Kiều Xảo lớn lên xinh đẹp, có diễn xuất, rất được yêu thích, nếu đào tạo sâu hơn thì tiền đồ tương lai không thể đo được, Xuyên Hiển quyết định dồn sức tiến hành bồi dưỡng.
Về phần Tạ Nguyên Nghi, dù sao cũng không ở lại, không bằng bây giờ nhổ của cô vài nhúm lông, cô có muốn bay cũng phải suy nghĩ đến vết thương. Muốn lên trang bìa à? Mơ tưởng. Không chỉ có không được mà còn phải hút máu của cô, dùng nhiệt độ của Tạ Nguyên Nghi tạo thế cho Kiều Xảo, sớm ngày bồi dưỡng ra nhất tỷ mới có thể được đại chúng tán thành.
Chuyện trong đó thế nào, khi Tạ Nguyên Nghi có được kết quả cuối cùng cũng đã rõ rành rành rồi. Trong lòng cô ngoại trừ hơi chua xót ra thì nhiều nhất chính là bình tĩnh.
Dù sao đã không thể lại thất vọng hơn với Xuyên Hải nữa, về phần mượn nhiệt độ tuyên truyền gì gì đó... Nếu như đối phương là Kiều Xảo thì cô cũng không để ý.
Thậm chí, nghĩ đến phải cùng Kiều Xảo chụp ảnh bìa tạp chí váy cưới, trong ánh mắt thâm sâu của Ảnh hậu đại nhân thế nhưng nhộn nhạo khơi dậy một chút sóng gợn.
Thật mong chờ nha.
Kiều Xảo đưa mắt nhìn tới nhìn lui trên áo chiếc váy cưới xinh đẹp này, trên mặt thoạt nhìn bình tĩnh không gợ sóng, thật ra trong lòng đã sớm đã tưởng tượng ra cảnh nàng mặc chiếc váy cưới thuần khiết màu trắng, ôm bó hoa đứng ở giáo đường, chờ nữ thần tới cưới mình.
Dưới chân là thảm đỏ nối thẳng vào giáo đường từ cửa chính, từng vòng hoa cưới được xếp ở hai bên thảm đỏ. Hai tay ôm bó hoa của nàng hơi xuất một chút mồ hôi, khẩn trương mà chờ mong nhìn ra cửa chính.
Tiếng chuông vang lên, cánh tay hoa sen mà nàng chờ đợi đã lâu ngoài cửa cuối cùng cũng vươn ra. Trời xanh rọi từng tia sáng, cùng gió mát bay qua bầu trời trên cao, quanh quẩn giữa mười ngón tay thon dài kia, làm cho màu sơn ở đầu ngón tay nhuốm màu rực rỡ.
Cửa bị đẩy vào, một luồng ánh sáng mặt trời lớn như trút xuống, kéo theo hơi thở như gió sương đi qua hành lang đầy hoa, theo giọng điệu lên xuống trầm bổng du dương của Mục Sư ở bên cạnh, hai gò má Kiều Xảo lưu lại từng xúc cảm ẩm ướt mà ấm áp.
Chị ấy tới rồi. Tạ Nguyên Nghi đẩy cửa đi vào, chiếc váy cưới đỏ thẫm làm cho gương mặt trầm tĩnh của cô nhiễm lấy vài phần tuyệt đẹp, ánh mặt trời phía sau vì dáng người của cô mà tô lên một đường viền vàng xung quanh, thoáng chốc cứ như nữ thần từ trên trời giáng trần.
Nữ thần chân thành đi về phía nàng, trong mắt, trên khóe môi đều tràn đầy ý cười, trên tay còn cầm một cái hộp vuông nhỏ.
Viền mắt Kiều Xảo ửng đỏ, giống như bị cánh hoa đào nhợt nhạt trên cây bay xuống quét qua. Đôi mắt phượng của nữ thần nhìn thật sâu chăm chú vào nàng, môi đỏ khẽ mở, như có cảnh xuân ánh qua, âm thanh dịu dàng như gấm, cột trái tim hai người vào nhau, cùng nhau chấn động, cùng nhau nhảy lên.
"Chị bằng lòng"
"Em bằng lòng"
Lục Đào khó hiểu nhìn Kiều Xảo, nhìn váy cưới cũng có thể nhìn đến khóc sao?
"Không cần phải kích động như vậy, công ty có ý bồi dưỡng em, sớm muộn gì cũng có thể chụp tạp chí lớn mà"
Kiều Xảo thấy Lục Đào không biết đã đến đây từ lúc nào, nàng giật mình một cái, trong nháy mắt quay về hiện thực.
Lần đầu tiên trong đời mặc áo cưới thế nhưng không phải kết hôn, nghĩ tới là thấy chua xót.
Bất quá nghĩ đến sẽ mặc cùng với nữ thần, trái tim này của Kiều Xảo lại nhộn nhạo lên.
"Bây giờ gần mười giờ rồi, sao tiền bối vẫn chưa tới vậy?" Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi đã gần một tuần không gặp nhau rồi, nỗi nhớ trong lòng từ lâu đã thành tai họa. Nếu chín giờ không đến liền nhờ Lục Đào liên lạc vậy.
Nhưng mà đợi gần một tiếng, mắt thấy Tạ Nguyên Nghi sắp đến muộn nhưng vẫn chưa thấy cô xuất hiện.
Ngủ quên sao? Không thể nào. Ít nhiều gì Kiều Xảo cũng có chút hiểu rõ lịch làm việc và nghỉ ngơi của Tạ Nguyên Nghi, đồng hồ sinh học của nữ thần rất chuẩn.
"Vừa rồi Trương Hải Phong gọi điện thoại cho tổng giám đốc, hình như là đi bệnh viện nên đến trễ một chút, chắc là cũng sắp đến rồi đó"
Bệnh viện?! Tâm Kiều Xảo tức khắc căng thẳng lên. Gần đây Tạ Nguyên Nghi bận rộn như vậy, vừa chạy show truyền hình, vừa chuẩn bị quay phim, không phải thật sự là mệt đến bệnh luôn đó chứ......
Trong nháy mắt Kiều Xảo không còn thích thú thưởng thức váy cưới nữa, nàng lo lắng nhìn ra cửa, trong lòng chờ mong giây tiếp theo là có thể nhìn thấy bóng dáng nữ thần đẩy cửa đi vào.
"Cô Tạ đại khái một chút nữa sẽ tới, chúng ta đi trang điểm trước nha"
Kiều Xảo nghe vậy đành đi theo nhà tạo mẫu vào phòng trang điểm.
Liếc mắt đã thấy gần đến mười giờ. Khi hợp tác thì cần chú ý chữ tín, trước đó đã hẹn với tạp chí là mười giờ sẽ đến, bây giờ dù cho đến muộn một phút thì cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Nhưng mà lái xe thì không thể gấp được, ngược lại càng gấp thì càng phải kiềm chế hơn. Tay giữ vô lăng của Trương Hải Phong vững vàng lái về phía trước, nhưng trên đầu lại đổ một tầng mồ hôi.
Như được thần giúp đỡ, xe của Tạ Nguyên Nghi liên tục chạy qua ba giao lộ đều là đèn xanh.
"Uầy, anh đi qua đoạn đường này mười lần thì hết chín lần đều là đèn đỏ, vậy mà hôm nay lại liên tục ba cái đèn xanh" Trương Hải Phong tâm tình tốt rẽ một cái, trước mắt không đến năm trăm mét chính là đích đến.
"Đây chính là một lần còn lại" Tạ Nguyên Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đeo kính đen vào, đội nón, cầm giỏ xách xuống xe đóng cửa. Động tác liền mạch lưu loát.
Hai người gấp gáp đi vào trường quay, Tạ Nguyên Nghi lấy điện thoại ra xem, đã 9 giờ 57 phút.
May thật!
Kiều Xảo nhắm mắt lại để chuyên viên trang điểm Tiểu Trương đánh phấn mắt cho mình. Mùi phấn son nhàn nhạt trong phòng trang điểm quanh quẩn ở chóp mũi, khiến Kiều Xảo không tự chủ được nhớ lại lần trước Tạ Nguyên Nghi tự mình trang điểm cho nàng.
Trên ngón tay Tạ Nguyên Nghi có một lớp kén cực mỏng, không giống với cảm giác non mịn này, nhưng lại tồn tại một loại khiến người ta an tâm. Ngón tay Tạ Nguyên Nghi mềm mại hơn so với Tiểu Trương, tựa như một cơn gió thổi qua mặt nước, nhìn lại thì không thấy đâu, nhưng phảng phất như có vài cánh hoa rơi xuống, trang trí trên dòng suối trong suốt.
Chờ mong cùng thất vọng đan xen trong lòng Kiều Xảo, thời gian từng giây từng giây trôi qua, vùng xung quanh lông mày thoáng nhăn lại, sao chị ấy vẫn chưa đến vậy?
"Lông mi xoè ra một chút, đừng căng thẳng" Tiểu Trương cũng là chuyên viên trang điểm có kinh nghiệm phong phú, mỗi một biểu cảm trên mặt Kiều Xảo cô đều chú ý tới. Đợi khi sắc mặt Kiều Xảo trở về như thường thì cầm lấy cọ đánh phấn phủ, tay run run vài cái, nhẹ nhàng đánh lên hốc mắt sâu của Kiều Xảo.
"Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ" Tạ Nguyên Nghi đi vào trường quay,chào hỏi với nhân viên công tác.
"Không trễ không trễ, tới đúng lúc lắm, phòng trang điểm của cô Tạ ở bên kia" Nhìn thấy Tạ Nguyên Nghi, tổng giám đốc luôn luôn cao ngạo cũng trở nên vô cùng khách khí, e sợ chính mình tìm từ không đủ lễ phép. "Tiểu Lý, ôm áo cưới vào cho cô Tạ đi, cẩn thận đôi giày đó"
Tạ Nguyên Nghi thế nhưng bỏ tạp chí quốc tế mà chụp cho Hoa Hồng, xã đoàn tạp chí bất ngờ vô cùng, đồng thời cũng có một chút không hiểu vì sao. Tuy là Hoa Hồng cũng nổi tiếng không ít, đồng thời nhà thiết kế hợp tác cùng còn nhận được giải thưởng lớn cấp quốc tế, mấy năm nay rất có xu thế phát triển ra quốc tế, nhưng mà với địa vị của Tạ Nguyên Nghi thì Hoa Hồng vẫn có chút không cùng đẳng cấp.
Ý của Xuyên Hải rất rõ ràng, đó là để Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo cùng nhau chụp tạp chí.
Đại não mọi người chệch đi một nhịp, quả nhiên là phu thê. Vậy thì hoàn toàn có thể lý giải rồi. Dù sao bây giờ Hoa Hồng đã không còn thỏa mãn với việc mời lưu lượng tiểu hoa đán nữa, họ vội vàng mời ngôi sao có sức ảnh hưởng lớn để đẩy mạnh bước phát triển cho mình, hơn nữa giá mà Xuyên Hải đưa ra cũng coi như hợp lý, cứ như thế dứt khoát giải quyết, chuyện này cũng bàn bạc xong.
Khó khăn lắm mới có miếng bánh từ trên trời rơi xuống nên đương nhiên phải giữ cho kỹ, gần như là hợp đồng mới vừa ký xong thì xã đoàn tạp chí liền bận rộn. Nhưng trong lúc lập kế hoạch thì gặp phải khó khăn.
Tuy nói nhà thiết kế này đã đạt giải quốc tế nhưng chuyện thiết kế áo cưới trong nước vẫn còn rất mới mẻ, sự độc đáo và độ tinh xảo vẫn cần hoàn thiện, so với những thương hiệu nổi tiếng thì vẫn để lộ một chút non nớt. Nhưng mà nhiều thương hiệu như vậy, hằng năm đều vì một bộ trang phục mà âm thầm tranh giành lẫn nhau trên các các tạp chí thời trang lớn, chờ khi các nhà tạp chí lớn dẫn đầu thưởng thức xong thì e là một bộ cũng không còn.
Nhưng nếu như để Tạ Nguyên Nghi mặc thương hiệu trong nước thì tấm biển của Hoa Hồng coi như nát.
Xuyên Hải vung tay lên, dù sao Tạ Nguyên Nghi và những thương hiệu khác đều có hợp tác, ngay cả set trang phục cao cấp mùa thu đông của Dior cô còn nhận được thì chuyện trang phục này không cần lo lắng.
Đây đây đây... nhân của miếng bánh này cũng quá ngon rồi! Đoàn tạp chí tức khắc vui mừng hớn hở, sau đó cả quá trình đều dùng hết sự nghiêm túc và thành ý của mình để hoàn thành.
Kiều Xảo đi giày cao gót vào, tạo hình đã trọn vẹn hoàn thành. Nàng sững sờ nhìn mình đang mặc áo cưới ở trong gương, như thể nàng vừa ra khỏi phòng trang điểm này thì chính là thảm đỏ phủ kín hoa tươi, mà đứng ở đầu bên kia của thảm chính là Tạ Nguyên Nghi.
"Tạ...... Tiền bối đâu rồi ạ?" Giờ đều sắp chụp rồi, nhưng sao nàng vẫn chưa thấy nữ thần vậy.
"Em yên tâm đi, người ta không có trễ đâu. Cô ấy đang ở trong phòng trang điểm khác, bây giờ đã xong rồi, đang ở bên ngoài chờ em đó" Lục Đào nhìn Tạ Nguyên Nghi đứng bên ngoài với chiếc váy cưới đỏ cũng bị làm cho kinh ngạc một phen. Bây giờ mà mở cửa ra là sẽ nhìn thấy Kiều Xảo mặc chiếc váy cưới màu trắng, đáy mắt Lục Đào vẫn không che giấu được vẻ tán thưởng của mình.
Hắn yên lặng tưởng tượng một chút cảnh tượng hai người đứng chung một chỗ. Chậc, quả đúng là xứng đôi.
Lục Đào bị suy nghĩ này của mình làm cho sợ đến hơi run lên. Mẹ bà nó, không phải là hắn cũng bị hai người này bẻ cong rồi chứ.
Kiều Xảo vừa nghe Tạ Nguyên Nghi không chỉ đã tới nơi mà còn mặc váy cưới chờ nàng, trong lòng thoáng chốc kích động lên. Nàng hít sâu một hơi, mở cửa ra.
Bên ngoài cửa có người đang đứng, thân ảnh này so với huyễn tưởng vừa rồi của nàng khi đứng trước cửa thủy tinh là giống nhau như đúc.
Chỉ có điều, người mở cửa ra vào chính là nàng.
Con ngươi đen sâu của Tạ Nguyên Nghi yên lặng nhìn chăm chú vào Kiều Xảo, bầu không khí như hòa vào làn nước đường, thoang thoảng như có gió thổi qua, cuốn theo từng giọt nước ngọt lịm, cảm ứng với nhịp tim đập nhanh của cả hai, men theo mạch đập dung hòa vào máu, sau đó lại một đường truyền thẳng lên tim, khuếch tán tràn đầy.
Sự tĩnh lặng ngắn ngủi như bình yên trước khi bắt đầu câu chuyện cổ tích.
Tạ Nguyên Nghi đột nhiên nhoẻn miệng cười, hàng vạn hàng nghìn ngôi sao trong đôi mắt xinh đẹp kia rung động lên, khuấy động nỗi nhung nhớ mấy ngày nay trong lòng Kiều Xảo thành sợi bông mềm mại, còn những áp lực nặng nề trong lòng đã bay đi theo gió, giờ đây trong lòng đều là ánh mặt trời ấm áp.
Âm thanh Tạ Nguyên Nghi ấm áp như dòng suối chảy nói: "Đến đây với chị"
Kiều Xảo không tự kiềm được, khóe miệng cong lên.
"Vâng"