Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

Cao Lãng cúi đầu không có trả lời. Loại tính cách rầu rĩ này của Cao Lãng, Thiệu An Bình đều sớm đã thành thói quen rồi. Giữa hàng lông mày của bác sĩ An thoáng qua một chút tức giận, nhưng chợt lóe rất nhanh rồi lại biến mất.

"Là bác sĩ chính của anh, tôi có trách nhiệm phải phụ trách đến cùng đối với cái chân của anh. Đến ba ngày sau tôi sẽ xem lại tình hình của anh, nếu có thể tôi đồng ý để anh trở về tĩnh dưỡng." Bác sĩ An vẫn chịu lui một bước.

Cao Lãng gật gật đầu, quay sang nói với Thiệu An Bình: "Cậu đưa tiễn bác sĩ An về nhé."

Ánh mắt của Thiệu An Bình liền sáng lên. Anh vụng trộm liếc nhìn sang Cao Lãng, cho anh một ánh mắt tán thưởng. Bác sĩ An ôm bản bệnh án nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dạo qua một vòng ở trên mặt Cao Lãng, rồi liền xoay eo đi ra.

Không đến mấy phút sau, Thiệu An Bình liền đã trở lại, trên vẻ mặt đầy sự uể oải. Cao Lãng thấy nhưng không thể trách, chỉ nhìn người có thể ăn nói lời ngon tiếng ngọt nhất, nhưng khi theo đuổi người ta thì ngược lại, lại bị từ chối.

"Đội trưởng, anh có đói bụng không, anh đưa tiền em đi mua cơm cho anh ăn." Thiệu An Bình và mọi người ở trong đội thay phiên nhau tới đây chăm sóc cho Cao Lãng. Vào buổi tối Cao Lãng cũng không cần thiết bọn họ phải ở bên cạnh giường của mình, cho nên đều sẽ đuổi người đi.

"Chuyện này đã làm phiền cậu rồi, cùng nhau đi ăn đã rồi hãy trở về." Cao Lãng ngẫm nghĩ rồi cũng đồng ý.

Thiệu An Bình đi mua cơm rất nhanh. Thời điểm đi lên lầu anh lại nhìn nhìn vào nơi hành lang lầu ba, phát hiện thấy ở bên ngoài lại có thêm một cô gái trẻ tuổi đứng đó. Cô gái đang cầm mấy thứ hoa quả chuẩn bị mang đi rửa, xem các loại hoa quả kia đều là loại thật đắt trên thị trường, chậc chậc!

Cơm nước xong Thiệu An Bình vừa rửa xong bát đĩa thì đã bị Cao Lãng đuổi đi rồi. Thiệu An Bình cứ thao thao bất tuyệt nói: "Đội trưởng, em đã mang cho anh cái bô để đây rồi nhé! Vào buổi tối anh hãy cứ dùng này, cũng đừng có chạy vào nhà vệ sinh nữa, phiền toái lắm."

"Đây là cây nạng để chống, em đã dựng ở bên cạnh bàn rồi. Anh nhớ là không được chân để chân dính nước đấy, đừng dùng lực, bằng không miệng vết thương lại bị nứt toác ra mất."



Cao Lãng liếc mắt nhìn xéo sang Thiệu An Bình một cái, "Cái thằng nhóc này, sao hôm nay ngược lại lại nói rất nhiều như thế. Bất quá, muộn thế này thì bác sĩ An cũng đã tan làm rồi, không sẽ tới kiểm tra phòng đâu."

Thiệu An Bình đều thẹn quá thành giận nói: "Em đây là muốn quan tâm đến thân thể của đội trưởng thôi, em nghĩ đến bác sĩ An lúc nào kia chứ?"

"Không có việc gì nữa thì cậu trở về đi, đừng có làm cho tôi đau đầu óc thêm nữa." Cao Lãng xiết chặt mi nói.

Thiệu An Bình chỉ nói thầm mấy câu rồi trở về đội. Chờ phòng bệnh triệt để trở lại an tĩnh, Cao Lãng lại có chút ngồi không yên.

Anh nhớ là phòng bệnh ở lầu hai có ti vi. Đã rất lâu anh không xem tivi rồi. Có lẽ ở trên ti vi đang truyền phát phim của Uyển Dung cũng nên, có lẽ đúng dịp cũng có thể nghe thấy một chút tin tức. Mặc cho sự nhớ nhung bị dìm ngập, mỗi khi bóng đêm bao phủ xuống, Cao Lãng đều sẽ luôn nhớ tới cô vợ nhỏ của mình.

Nhìn cây nạng chống một hồi, Cao Lãng suy tư vài giây liền cầm lấy chiếc nạng, đi ra khỏi phòng bệnh, đi đến về hướng thang lầu . .

"A lô! Vâng, đúng rồi! Gần đây Uyển Dung cần được nghỉ phép… Vâng, cô đang mang thai nhưng thân thể không được khỏe. Về phương diện công tác của cô ấy, tôi đã suy nghĩ rồi. Chờ qua mấy tháng nữa, khi thân thể Ứng Uyển Dung đã tốt hơn một chút, sẽ lại tiếp nhận làm vai trò người phát ngôn." Vưu Lương Tài đứng ở bên cửa sổ hành lang gọi điện thoại. Anh cố đè thấp tiếng nói của mình để sắp xếp công việc với cấp dưới của mình.

Ứng Uyển Dung sớm cũng đã không phải là người mới, như khi mới ra nghề vẫn chưa có tiếng tăm gì. Cô được nhận Giải thưởng diễn viên xuất sắc trong Liên hoan phim Bách Hoa. Bộ phim Hồng Lâu Mộng hừng hực khí thế đang được phát hình. Khắp phố lớn ngõ nhỏ đã sớm đầy dẫy không ít các chàng trai cô gái say mê cô rồi. Có thể nói, Ứng Uyển Dung chính là một nữ minh tinh hot nhất của công ty Thời Đại, chạm vào có thể bỏng tay rồi.

Cũng là bởi vì như vậy, vài năm kế tiếp sau đây vốn nên là thời kỳ bay cao của Ứng Uyển Dung. Vưu Lương Tài cũng đã từng có ý nghĩ làm người xấu một hồi, mạnh mẽ cứng rắn tìm cách rút ngắn lại khoảng thời gian để hai vợ chồng Ứng Uyển Dung gặp mặt nhau. Nhưng anh thật không nghĩ tới, Ứng Uyển Dung thế nhưng lại mang thai.

Trong lòng Vưu Lương Tài không phải là không oán giận. Cao Lãng biết rõ thân phận đặc thù của Ứng Uyển Dung, hiện giờ Ứng Uyển Dung mang thai, trong suốt một năm này chỉ có thể yên lặng, chờ về sau cô nhậm chức trở lại, làm gì còn có ai nhớ rõ được, rốt cuộc cô là ai nữa?



Chỉ có thể bằng cách thường xuyên duy trì đề tài nóng và dựa vào các quảng cáo chứng thực. Chờ đến khi Ứng Uyển Dung tĩnh dưỡng xong rồi, thời điểm cô trở lại tái nhậm chức, sự nổi tiếng cũng sẽ không bị mất quá nhiều.

"Vâng, được rồi, tôi đã biết. . ." Vưu Lương Tài không chút để ý, nhìn phố xá cách một bức tường ở bên dưới lầu khu nội trú. Một cảm giác giống như đang bị rình mò khiến cho Vưu Lương Tài liền xoay người qua.

Tay chống cây nạng, Cao Lãng vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ vẻ mờ mịt. Trong ánh mắt đang nhìn của anh không có một chút tiêu cự, phải mất một lúc sau mới ngưng tụ thành một cái điểm. Khóe môi của Cao Lãng đóng đóng mở mở, nhấp nhấp đôi môi khô ráp một chút, anh nói với giọng khàn khàn: "Uyển Dung, cô ấy. . . Cô ấy đã mang thai sao?"

Vưu Lương Tài bỗng chốc liền nổi giận. Sao nào? Anh là người gieo hạt bây giờ lại nghĩ muốn chối bỏ có phải hay không? Uyển Dung bây giờ vẫn còn đang nằm ở trên giường để truyền dịch đó, chỉ vì muốn chính miệng nói với anh rằng, anh đã làm cha.

"Đồ phụ bạc!" Vưu Lương Tài nghiến răng nghiến lợi nói .

Nói như vậy thì cũng thật oan uổng cho Cao Lãng rồi. Cao Lãng còn nhớ rõ, thời điểm khi anh rời khỏi kinh đô, thì khi ấy Ứng Uyển Dung vừa vặn đến kỳ nghỉ lễ (ý nói Ứng Uyển Dung đang trong kỳ an toàn), bây giờ lại nói Ứng Uyển Dung đã mang thai. Nhất thời Cao Lãng khẳng định là có chút khiếp sợ. Anh không hề hoài nghi Ứng Uyển Dung đã làm loạn ở sau lưng anh, mà là vì đối với việc bản thân mình được làm ba ba kia! Đơi với việc này, Cao Lãng cũng không hề có một chút chuẩn bị nào về tâm lý, cả người cũng như trong mộng.

"Tôi đã làm cha?" Cao Lãng giống như vừa mới nghe thấy lời mắng của Vưu Lương Tài đối với mình. Thế nhưng mà anh cũng không tức giận, nụ cười trên mặt càng tăng thêm, người cũng như bị choáng váng vậy.

Vưu Lương Tài đương nhiên biết tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này có bao nhiêu tốt đẹp. Thế nhưng mà. . . Anh nhìn nhìn về phía phòng bệnh, tình huống thân thể của Ứng Uyển Dung bây giờ, anh vẫn là phải nói lại với Cao Lãng mới tốt.

"Chúng ta đi lại đây nói chuyện đi." Vưu Lương Tài một mặt trịnh trọng muốn chuyện riêng. Tâm trạng vui sướng của Cao Lãng bỗng chốc giống như là bị một đám mây đen bao phủ. Trong lòng anh chợt quanh quẩn một dự cảm không hay.

Vưu Lương Tài nói lại tường tận một lượt cho Cao Lãng nghe, chuyện xảy ra ngoài ý muốn lần này của Ứng Uyển Dung, thiếu chút nữa thì cô đã bị sanh non. Còn kể lại cả điềm báo trước sự sanh non của cô ở giai đoạn trước, sự việc đã làm cho bọn họ tưởng lầm là dì cả đã đến bình thường như mọi khi, nhưng kỳ thật chính là triệu chứng của việc sanh non. Muốn sinh hạ đứa nhỏ này, bác sĩ đã nói, cần phải tĩnh dưỡng, phải nằm trên giường, uống thuốc và tiêm, không thể thiếu một cái nào.
Nhấn Mở Bình Luận