Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

Editor: An Hàn23

Ngày hôm sau Ứng Uyển Dung không có gì vướng bận mà dậy sớm cùng Cao Lãng đến căn tin ăn sáng, biết là sắp phải chia tay, Cao Lãng cũng không vội đến sân huấn luyện sớm, nghiêm chỉnh mà nói, thời gian nghỉ bệnh anh cũng không có dùng, đi cùng Ứng Uyển Dung cũng không phải vấn đề gì.

Ứng Uyển Dung phát hiện, lúc đi trên đường, không ít người nhìn cô mà xì xào bàn tán, bộ dáng chụm đầu ghé tai khiến cô không nhịn được mà nở nụ cười.

Ngón tay thon dài chọc chọc eo Cao Lãng, nháy mắt thân hình người đàn ông cứng ngắc lại, cô nâng đôi mắt tràn ngập ý cười, hai tay chắp sau lưng, làn váy khẽ bay lên theo bước chân nhẹ nhàng.

"Anh có phát hiện hay không, hôm nay có không ít người nhìn lén em nha." Ứng Uyển Dung vô tội nói, đôi mắt chớp chớp, chính là khóe môi cũng không có hạ xuống.

Cao Lãng biết rõ là cô cố ý hỏi như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất buồn bực, thở dài, rẫu rĩ ừ một tiếng đáp ứng, ánh mắt sắc bén liến nhìn một vòng, giống như gió thu thổi đến cuốn đi hết lá vàng rụng, xung quanh nháy mắt không còn một bóng người.

Ứng Uyển Dung nén cười mà nhìn mọi người bước chân vội vàng chạy đến căn tin, cười nhẹ hai tiếng, Cao Lãng bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng: "Em đó..." Bật thốt lên.

Giọng điệu này vô cùng thân thiết lại hết mực cưng chiều, Ứng Uyển Dung cười tủm tỉm giơ tay khoác lên khuỷu tay của người đàn ông, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói vài câu, khiến đôi tai người đàn ông nháy mắt đỏ bừng. 

Hai người theo thói quen mà đến khu vực lấy đồ ăn, Cao Lãng lấy hai phần cháo gạo kê và bánh bao, Ứng Uyển Dung thì lấy thức ăn khác, ngoại trừ một món thanh đạm, còn lại đều là mấy món cay nóng đỏ bừng, vừa nhìn liền khiến người khác không nhịn được nuốt nước bọt.

Ứng Uyển Dung có thích ăn cay hay không? Đương nhiên là thích rồi!

Nhưng mà, ăn quá nhiều sẽ nóng trong người khiến trên mặt nổi mụn, để bảo dưỡng cổ họng nên cô chỉ có thể lấy năm ăn hai để lại ba cho đỡ thèm. Biện pháp đỡ thèm chính là bày một bàn toàn những món ăn có hương vị tê tê cay cay, nhìn người khác ăn uống no đủ, mình nếm hai miếng liền no rồi.

Cho nên nhóm bạn tốt quan hệ thân thiết với Ứng Uyển Dung đối với tính tình này của cô thực sự là vừa yêu vừa hận, có vị minh tinh nào mà không ăn uống điều độ? Đi cùng Ứng Uyển Dung ra ngoài vài lần, trọng lượng của mình liền theo một đường thẳng tắp mà tăng lên. Nhưng mà không thể không thừa nhận, người phụ nữ này rất hay tìm được đồ ăn ngon, khai quật ra không ít tiệm ăn cũ, các cô chính là đau cũng vui vẻ.

Hai người phân chia đồ ăn thật tốt, ở chung với nhau một thời gian ngắn cũng đủ để Cao Lãng biết sức ăn của Ứng Uyển Dung, một bát cháo, mấy đũa thức ăn, nhiều hơn nữa thì cô sẽ không chịu ăn, nhưng lại vô cùng vui vẻ mà nhìn anh ăn.

"Ăn nhiều một chút, em lại gầy đi rồi, gió thổi một cái là bay." Cao Lãng nghiêm túc gắp thịt ba chỉ cho Ứng Uyển Dung.

Mày Ứng Uyển Dung cũng nhăn lấy một cái, cô cũng không nhăn nhó, trực tiếp gắp mấy miếng thịt mỡ đưa tới bên môi Cao Lãng.

"Anh Lãng..."

Cao Lãng ngồi bất động, ánh mắt lại còn rất lãnh khốc vô tình, dáng vẻ từ chối không chịu hợp tác. Ứng Uyển Dung chớp chớp đôi mắt, nước mắt liền dâng lên, "Cũng phải, em sắp phải đi rồi, anh Lãng cũng ghét bỏ em..."

Cao Lãng cúi đầu ăn miếng thịt, cũng không để ý những ánh mắt xem náo nhiệt xung quanh, trong lòng thầm than, quên đi, lần sau không cùng tiểu hồ ly này tức giận nữa, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.

Hai người đang hòa thuận vui vẻ ăn bữa sáng thì có một người đàn ông đến đứng bên cạnh Cao Lãng hỏi: "Tôi có thể ngồi ở đây không? Tôi có chút việc muốn nói chuyện với người yêu của anh."

Ứng Uyển Dung ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, hình như là người ngồi ở chỗ lãnh đạo dưới khán đài hôm qua, lúc ấy cô chỉ nhìn qua mà thôi, nhưng mà trí nhớ tốt vẫn có thể dễ dàng nhớ lại.

Trong lòng Cao Lãng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là nói: "Mời ngài ngồi." Người này nhìn có vẻ cũng không kém ba mình nhiều tuổi, cũng đáng để dùng kính ngữ.

Trên tay Trương Ái Quốc không phải là bữa sáng, ông cầm túi công văn ngồi xuống, thấy Ứng Uyển Dung không có trang điểm mà mặt mũi vẫn thanh tú dễ nhìn, ánh mắt càng nóng bỏng hơn.



"Cái này, cô tên là Ứng Uyển Dung đúng không? Tôi tên là Trương Ái Quốc, có thể là cô không biết tôi, tôi là người phụ trách của đoàn văn công ở thủ đô. Là như vậy, ngày hôm qua tôi xem cô biểu diễn vũ đạo, tôi cảm thấy cô múa vô cùng đẹp." Trương Ái Quốc tích cực giới thiệu.

Ứng Uyển Dung buông thìa, điều chỉnh vẻ mặt thành biểu cảm hay dùng khi đối mặt với truyền thông, khóe môi lộ ra nụ cười yếu ớt vừa đúng, vừa không tỏ vẻ cao cao tại thượng không coi ai ra gì, cũng không có vẻ quá mức nịnh nọt, nhìn tổng thể, phải nói là một loại khí chất - khí chất của một ngôi sao.

"Cảm ơn ngài đã khích lệ, so với tiền bối trong nghề, hạ bối cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi."

Trương Ái Quốc cảm thấy Ứng Uyển Dung thật sự là một người rất ưu tú, ông muốn tìm chính là người như vậy! 

"Là như vậy, không biết cô có hứng thú với việc quay phim hay không?" Trương Ái Quốc khẩn thiết hỏi.

Quay phim? Cao Lãng biết từ cái này, trên thực tế anh cũng chuẩn bị mua TV, trong đó sẽ phát hình diễn viên biểu diễn, bình thường đều là phim võ hiệp cổ trang. Hiện tại người đàn ông này nói, để cho Ứng Uyển Dung đi quay phim?

Ứng Uyển Dung sững sờ nhìn Trương Ái Quốc, quay phim? Cái từ thật quen thuộc cũng thật xa lạ, cô có hứng thú hay không? Ở trong vòng giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng không phải hứng thú hay không có thể nói rõ, đó là một loại thói quen đã ngấm vào trong xương tủy.

Khép hờ đôi mắt, vẻ mặt Ứng Uyển Dung thản nhiên, giống như đối với việc Trương Ái Quốc đề nghị không có... một chút hứng thú nào. So với những người trẻ tuổi thời này một lòng nghĩ muốn thành danh, đưa bản thân trở thành minh tinh hạng nhất, như lửa với nước khác biệt.

"Không tồi."

Sự nhiệt tình của Trương Ái Quốc có chút giảm bớt, suy đoán biểu cảm trên mặt Ứng Uyển Dung, lại tung cành ô liu lần nữa, "Bây giờ đài Quốc gia đang tập trung vào việc chuẩn bị quay một bộ phim truyền hình, cô biết tứ đại tác phẩm không? Nghĩ một chút nếu lúc đó cô có thể ở trên đó lưu lại hình bóng của mình, khiến người đến sau phải học tập. Chỉ cần cô đồng ý đi."

Ứng Uyển Dung cười một tiếng, trình độ thuyết phục người của Trương Ái Quốc thật sự không ổn, việc này giống như là về sau trên con đường tìm ngôi sao mà dùng những thứ này, thổi ra một cái bánh lớn, nói cam đoan với người ta là sau một đêm nhất định thành danh. Nhưng mà trên thực tế, trong giới giải trí không thiếu nhất chính là người mới có kỹ năng diễn xuất.

Sóng lớn lướt qua, để lại cho bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất, tất nhiên, cũng có những kẻ... không có chút tài diễn xuất nào cả, nói chung nếu có thể tham dự lần sản xuất lớn này, làm nhân vật chính, việc này cũng rất đáng ghen tỵ. Trời sinh số mạng thôi.

"Vị tiên sinh này, rốt cuộc là ngài muốn nói cái gì?" Ứng Uyển Dung nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi, đôi mắt trầm tĩnh nhìn ông.

Cao Lãng cũng có chút không yên lòng ngồi nghe, cảm giác như có gì đó đang dần rời xa khỏi phạm vi quen thuộc của anh, khiến anh càng kéo càng xa Ứng Uyển Dung.

"Tôi muốn mời cô tham gia một khóa huấn luyện, chúng tôi muốn quay một bộ phim truyền hình tên là Hồng Lâu Mộng, bây giờ việc này còn đang trong giai đoạn giữ bí mật, về phần cô thích hợp với nhân vật nào, còn phải đợi đến hậu kỳ xem xét một chút."

Trong lòng Trương Ái Quốc đã sớm chọn được vị trí thích hợp cho Ứng Uyển Dung, nhưng mà hiện tại không thích hợp để nói ra, chỉ cần Ứng Uyển Dung đồng ý, phía sau ông đều có sắp đặt.

Ứng Uyển Dung nhíu mày lại, dáng vẻ liễu mềm đưa gió càng khiến cho Trương Ái Quốc kiên định trong việc kéo người vào đoàn làm phim.

Ứng Uyển Dung cũng không thấy kỳ quái, cô nhớ mang máng là bộ phim truyền hình này hình như là tuyển vai trên phạm vi cả nước, tham khảo từ các đoàn văn công, đoàn múa mà tuyển ra, cuối cùng tập trung lại để huấn luyện, sáng sớm mỗi ngày huấn luyện kiến thức căn bản, ban ngày sẽ nghe các lão sư giảng giải về quyển sách này.

Có thể nói, ngoại trừ kiến thức cơ bản, còn muốn làm rõ như lòng bàn tay về quyển sách này. Đây chính là một bộ chế tác lớn đó, gần như là hàng năm về sau đều chiếu lại một lần, một cái nhăn mày một nụ cười của nhân vật chính đều được người đời sau chiêm ngưỡng quan sát.

"Để tôi về suy nghĩ thêm một chút, làm phiền Trương lão sư rồi." Ứng Uyển Dung cũng không có nói từ chối, chỉ nói về suy nghĩ kỹ lại.

Tuy là Trương Ái Quốc vẫn còn muốn khuyên bảo thêm, nhưng nhìn Ứng Uyển Dung có vẻ là đã có quyết định, chỉ có thể nói thêm: "Được rồi, cô về suy nghĩ kỹ lời tôi nói."

Xoay người lại thấy Cao Lãng vẫn ngồi an vị một bên, ông khó có được nói thêm hai câu: "Đội trưởng Cao, đây thật sự là cơ hội ngàn năm có một, cậu giúp tôi khuyên nhủ cô ấy một chút. Nếu thật sự muốn hơn người khác, chúng ta cũng chỉ có thể bắt đầu trước khi huấn luyện."



Cao Lãng trầm mặc gật đầu, trong miệng ăn cái gì cũng không biết vị, người đi rồi, hai người họ đều có tâm sự riêng, cũng không nói nhiều lời.

Ứng Uyển Dung đang muốn trở về thu dọn đồ đạc, chợt nghe thấy Cao Lãng nói: "Hôm nay để anh dẫn em đi dạo trong trấn một chút đi, em đều buồn chán ở trong căn cứ lâu như vậy, đi dạo một một chút xem rồi mua chút gì đó về làm quà cho ba mẹ vợ."

Cao Lãng trầm giọng nặng nề nói, ánh mắt sâu lắng dừng lại trên khuôn mặt trơn bóng của Ứng Uyển Dung, anh đúng là nghĩ một đằng nói một lẻo. Nếu có thể, anh hoàn toàn không nghĩ đến việc để cho cô đi, nhưng lý trí lại nói cho anh biết, để cho cô đi thôi, cô cũng có người nhà của mình.

Trong đầu Ứng Uyển Dung còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, không có để ý đến nét mặt nặng nề không như mọi khi của Cao Lãng, "Vâng, vậy thì chúng ta đi một chút."

Gần tới mùa thu, ánh mặt trời vẫn nóng rát như cũ, cơn gió nóng lướt qua làm loạn tóc của Ứng Uyển Dung, muốn hay không muốn tiếp tục quay phim để trở lại màn ảnh lớn quen thuộc kia, là vấn đề cô vẫn luôn đắn đo.

Nghiêng mặt sang bên gò má, nhìn thân thể cường tráng với khuôn mặt kiên định của Cao Lãng, có lẽ, vấn đề này cô nên hỏi anh một chút...

Hai người đi vào trong thị trấn, thật ra thị trấn cũng không có gì thay đổi tốt hơn, nhưng thật ra lời của Cao Lãng đã nhắc nhở cô, chuẩn bị cho ba mẹ vài thứ. Ngay lúc đó đầu óc quá loạn, bây giờ trở về nhớ lại cũng có chút mơ hồ, nhưng việc mua quà cô lại khá am hiểu.       

Đồ ăn, giày dép, quần áo nên mua đều mua vài cái, đặc sản gì đó, để Cao Lãng chọn, đầu năm nay ăn gì đều rất thuận tiện, còn không có chất phụ gia độc hại lằng nhằng, chờ Ứng Uyển Dung lấy lại tinh thần thì hai người đã sớm bị gói lớn gói nhỏ bao quanh.

Nụ cười hoàn mỹ của Ứng Uyển Dung khó có được mà cứng ngắc, có chút xấu hổ giải thích: "Em nghĩ là khó có dịp mua chút đồ mang về liền mua nhiều một chút..." Mới không phải là cô thích mua sắm!

Cao Lãng trầm ổn gật đầu một cái, mang đồ đạc để lên xe, chiếc xe này được anh mượn dùng cả ngày hôm nay, sắp xếp đồ lên đó di chuyển cũng thuận tiện hơn.

"Đi lâu như vậy, em cũng đói bụng rồi đúng không? Đi uống ly cà phê thôi." Cao Lãng thấy cách đó không xa có một quán cà phê mang phong cách phương Tây, liền đề nghị đi.

Tuy rằng thôn trấn không có phát triển như khu vực thành thị, nhưng mà lui tới nơi này phần lớn là những đại thiếu gia cùng tuổi, cũng sẽ có chút tự nhận mình là người đi đầu xu hướng chướng mắt kiểu nhà hàng Trung Quốc, cho nên các nhà hàng phương Tây xuất hiện lại rất hợp với tình hình.

Tuy rằng Ứng Uyển Dung cũng không thấy nơi này có thể có nhiều loại cà phê, cơm Tây, nhưng đây là lần đầu hai người hẹn hò, có thể chọn một chỗ phù hợp vẫn là tốt nhất.

Cao Lãng mặc một thân đồ rằn ri, có Ứng Uyển Dung dung mạo thanh tú đi theo bên cạnh, người phục vụ liền ân cần dẫn người đến một góc nhỏ tựa vào lan can bị hoa cỏ bám lấy, trên bàn trải một cái khăn trải bàn màu xanh ca rô, chính giữa bình hoa để một đóa hoa xinh đẹp.

Ứng Uyển Dung nhìn nhìn thực đơn, chọn hai phần cơm Tây, gọi hai cốc nước chanh, một tay chống má mới chú ý tới Cao Lãng có hành động khác lạ.

Tay phải vuốt vuốt trên miệng cốc, hỏi: "Hôm nay anh làm sao vậy? Có phải không nỡ để em đi hay không? Chờ em trở về sắp xếp mọi chuyện thật tốt, rồi tới đây với anh, anh đừng vội."

Hai tay Cao Lãng giữ chặt cái chén, không nói tiếng nào. Người phục vụ mang đĩa bò bít tết lên, còn chỉ cho cô cách trải khăn ăn thật tốt, cử chỉ chu đáo tỉ mỉ khiến trong lòng Ứng Uyển Dung rất thoải mái.

Nghĩ đến vấn đề phiền não vừa rồi, bàn tay cầm dao thuần thục cắt miếng thịt, nói: "Anh Lãng, anh cảm thấy em có nên đi quay phim hay không? Nếu như em đi đóng phim, sau này mỗi ngày đều không thể ở cùng một chỗ với anh."

Đôi mắt Cao Lãng sâu kín lẳng lặng nhìn cô, hỏi: "Em thích quay phim sao? Làm diễn viên, đóng phim truyền hình."

Ứng Uyển Dung đáp lại anh bằng một nụ cười, "Thích chứ, có điều nếu anh không muốn, em sẽ không đi." Dù sao đời trước cô cũng đã lấy được vòng nguyệt quế dành cho ảnh hậu rồi, bây giờ chỉ đổi phương hướng phát triển thôi, nhiều nhất cũng sẽ có chút tiếc nuối.

"Vậy thì đi thôi, ai nói quân tẩu là phải canh giữ phía sau? Anh cũng có thể làm hậu phương vững chắc nhất của em, cho dù em đi tới chỗ nào, anh đều ở tại đây chờ em."

Ứng Uyển Dung để dao nĩa xuống, cầm lấy khăn tay lau lau khóe môi, mắt hạnh không thịnh hành không gợn sóng nhìn Cao Lãng, nhưng mà nhịp tim lại đập một cách điên cuồng không ai biết, nhiệt độ lan khắp toàn thân, khiến cô cấp bách muốn làm chút gì đó.
Nhấn Mở Bình Luận