Trước khi trình diễn vũ khúc.
Hàn Lam Nguyệt cùng Chu Ngân Sa đi vào một căn phòng dùng để thay đồ.
'' Cô ta đúng là ăn nói hàm hồ, nữ tử ở thảo nguyên rất ít người biết nhảy múa, vả lại ta cũng không biết nữ tử hoàng gia đã học qua điệu múa nào đặc biệt ''
Chu Ngân Sa bực tức nói.
'' Cô biết múa chứ? ''
Hàn Lam Nguyệt hỏi.
'' Tôi...tôi biết một chút ''
Chu Ngân Sa nhìn có vẻ hơi lo lắng, thấy vậy Hàn Lam Nguyệt cũng hơi nan giải, rõ biết việc này là nhắm đến vị thất công chúa này, nhưng suy cho cùng cũng là bị cô liên luỵ
'' Cô múa cho ta xem vài động tác đi! ''
Chu Ngân Sa nghe vậy thì có chút rụt rè, nhưng ngay sau đó cô liền thể hiện ra những gì mà mình đã từng học được, nhìn qua vài động tác thì Hàn Lam Nguyệt hơi ngạc nhiên.
'' Cô đã từng học múa sao? ''
'' Trước đây có học qua... ''
'' Vậy thì quá tốt rồi, An Hoà Quận Chúa là muốn làm cô bị mất mặt, chúng ta nhất định không thể để cô ta được đắc ý ''
Hàn Lam Nguyệt nhìn qua điệu múa cổ trang mà Chu Ngân Sa vừa múa thì liền biết cô là một người chuyên nghiệp, chỉ là cô ấy có vẻ không được tự tin mà thôi.
'' Hãy cởi bỏ đi những ràng buộc và mặc cảm bên ngoài, đối diện với nỗi sợ và tự tin chiến thắng nó...cô làm được chứ ''
Hàn Lam Nguyệt nắm lấy hai bã vai của Chu Ngân Sa mà khuyến khích, vì cô thấy được sự mặc cảm và thiếu tự tin nào đó loé lên trong mắt cô ấy.
Thật ra Chu Ngân Sa trước đây rất đam mê vũ đạo cô trang, sau nhiều nam theo học, nhờ nào năng lực xuất sắc của mình mà cô đã được vào một trường vũ đạo nổi tiếng để học.
Nhưng vì vẻ bề ngoài không được xinh đẹp nên cô chỉ được xếp vào hàng dự bị, chưa từng một lần được lên sân khấu biểu diễn, cũng chính vì vậy mà cô luôn mang theo nỗi mặc cảm trong lòng, cho đến khi không thể chịu nổi sự dè bỉu của những học viên khác nên cô đã từ bỏ ước mơ của mình từ đó.
Nhưng hôm nay nghe được lời động viên của Hàn Lam Nguyệt và sự khiêu khích của Lâm Thuần An khiến cô vấy lên tự tin và có chút hiếu thắng.
Không phải bây giờ cô đã có một thân phận cao quý và gương mặt xinh đẹp rồi sao, còn chần chừ gì nữa mà không thể hiện ra niềm khao khát được múa trên vũ đài lộng lẫy nhất?
'' Tôi sẽ làm được ''
### Đôi mắt Chu Ngân Sa ánh lên niềm tin chiến thắng khiến Hàn Lam Nguyệt cũng nhẹ lòng đi.
Và sau khi buổi yến tiệc kết thúc.
Sở Bắc Dực và Hàn Lam Nguyệt đi đến cung của Thái Hậu và Đức Phi để bái phỏng cùng trò chuyện đến khi sắc trời sụp tối thì hai người quyết định ở lại hoàng cung để nghỉ ngơi.
Nhân lúc này Chu Ngân Sa liền đến tìm Hàn Lam Nguyệt để nói chuyện, còn Sở Bắc Dục thì cùng thái tử và Sở Lăng Hào đi uống rượu.
- -----------
'' Cô là ảnh Hậu Hàn Điệp Y!!! ''
Trong lúc chuyện trò qua lại hai người đã biết rõ về nhau hơn, không ngờ rằng lại có duyên như vậy.
Hàn Lam Nguyệt và Chu Ngân Sa trước khi xuyên không đã từng làm chung một đoàn phim, Chu Ngân Sa tên thật là Lưu Đào, cô làm ở tổ đạo cụ trong đoàn phim, vì vô tình biết được âm mưu của đôi cẩu nam nữ hại chết Hàn Lam Nguyệt nên đã bị bọn họ truy sát và giết chết.
Sau khi chết cô đã xuyên vào thân xác của thất công chúa nước Tây Chu, và chuyện cành hoa đào bất tử chắc cũng là do thiên ý sắp đặt.
Thất công chúa từ nhỏ tính tình bạo ngược, chuyện gì nàng ta không thích thì không ai ép được, dù vậy nhưng được Khả Hãn rất mực nuông chiều.
Khi đến tuổi cặp kê, Khả Hãn liền muốn tuyển phò mã cho nàng, nhưng Chu Ngân Sa nhất quyết không chịu, nàng muốn đưa ra điều kiện khó để từ chối việc thành thân, chính là tìm được cành hoa đào bốn mùa nở rộ mà không tàn.
Mà Chu Ngân Sa sau một trận ốm nặng thì đã qua đời, vì vậy mà Lưu Đào mới đến được thế này, cũng vô tình thay nàng ta đón nhận một mối lương duyên.
Hai người hàn huyên tâm sự cũng rất lâu, xong thì Chu Ngân Sa cũng quay trở về phòng của mình.
'' Vương phi, người muốn đi nghỉ ngơi trước hay là chờ vương gia ạ? ''
Tiểu Nhu vừa phủi phủi tắm nệm vừa quay sang hỏi.
'' Không cần phải chờ đâu...''
Hàn Lam Nguyệt vừa nói vừa ngồi giường.
'' Thổi tắt nến đi, ta muốn nghỉ ngơi sớm ''
'' Vâng ạ...! ''
Tiểu Lan và Tiểu Nhu quay lại nhìn nhau sau đó là đi đến thổi tắt bớt ánh nến trong phòng, chỉ chừa lại một ngọn nến đặt ở bàn trà, hai cô cũng ngồi xuống cái bàn đó để trông vương phi.
Lúc này ở bên ngoài cửa sổ bỗng có một ống trúc thò vào cái khe hở, sau đó một làn khói trắng được thổi vào bên trong.
Không lâu sau Tiểu Lan và Tiểu Nhu cũng gục xuống bàn mà ngủ mất, thấy vậy, bóng người đang lén lút bên ngoài như còn chưa chắc chắn nên đợi thêm một lúc nữa hắn mới đẩy cửa đi vào.
'' Ta cũng không muốn làm vậy đâu! ''
- --------
Bên này Lâm Thuần An nhận được tin tức từ nha hoàn thân cận là đã chính mắt nhìn thấy gã kia đi vào tư phòng của vương phi.
'' Tốt lắm ''
'' Ngươi thích giúp người khác, lo chuyện bao đồng chứ gì, vậy hôm nay để ta xem, ai có thể giúp được ngươi! ''
Lâm Thuần An nở ra một nụ cười âm hiểm, cô ta câm ghét Hàn Lam Nguyệt, vì cô ta nghĩ Hàn Lam Nguyệt đã giúp đỡ cho Chu Ngân Sa khỏi bị mất mặt trước đám đông và phá hoại chuyện tốt của cô ta.
Với tính cách ngông cuồng tự đại của Lâm Thuần An thì cô ta không cho phép bản thân mình thua thiệt trước mắt người khác, mặc cho người đó có thân phận cao quý như Hàn Lam Nguyệt và Chua Ngân Sa thì cô ta cũng không nhượng bộ.
'' Mau cho người thông báo là nhìn thấy một nam nhân chạy vào tư phòng của cửu vương phi, nghi ngờ là thích khách, dẫn dụ cửu vương gia nhanh chóng đến đó ''
'' Ngươi hiểu rồi chứ? ''
'' Nô tỳ đã hiểu.''
Nha hoàn tâm đắc bên cạnh Lâm Thuần An nhanh chóng làm theo kế hoạch của cô ta, chạy đến gần chỗ của thái tử và Sở Bắc Dực đang uống rượu mà kêu la khiến các vệ binh nghe được nhanh chóng tập trung lại kéo đến viện nơi Hàn Lam Nguyệt đang nghỉ ngơi.
Mà Sở Bắc Dực ngồi trong một mái đình cách đó không xa cũng nghe thấy tiếng hô hoán của nha hoàn kia.
Ngay lập tức Sở Bắc Dực phóng như bay trở về nơi mà Hàn Lam Nguyệt được sắp xếp cho nghỉ lại, thái tử và Sở Lăng Hào cũng gấp rút chạy theo sau.