Hàn Lam Nguyệt ngồi bên cạnh mộ phần của Hạ An Vân được một lúc thì cô mới chịu đứng lên đi về.
Lúc quay trở ra thì cô nhìn thấy Sở Bắc Dực đã đợi sẵn ở một khoảng cách đó không xa.
Cô nét mặt điềm nhiên đi đến chỗ hắn lấy một con ngựa rồi thoát người phóng lên đó với ý định sẻ tự mình đi đến hình ti để nhận xét xử.
Khi này Sở Bắc Dực từ phía sau bay lên lưng ngựa của Hàn Lam Nguyệt rồi ôm chặt cô vào lòng.
'' Chàng làm gì vậy? ''
'' Vậy nàng đang muốn làm gì?
'' Ta đến hình ti lĩnh tội! ''
Hàn Lam Nguyệt có chút không hiểu tên nam nhân này, những việc cô làm tuy không trái luân thường đạo lý nhưng cũng được xem là ngang tàng hơn những nữ tử bình thường. . truyen bjyx
Ấy vậy mà hắn chẳng những không ngăn cản mà còn tiếp tay cho cô, đây có phải gọi là sự nuông chiều hết mực hay không?
'' Nàng có tội gì sao? ''
'' Cho dù có đi chăng nữa....thì vẫn còn có ta gánh giúp nàng! ''
Sở Bắc Dực tay ôm Hàn Lam Nguyệt vào lòng, ánh mắt hắn kiên định như thể dù trời có sập đi nữa cũng không để cho cô phải chịu tổn thương dù chỉ là một chút.
'' Việc ta làm tự ta sẻ chịu trách nhiệm... ''
Hàn Lam Nguyệt nghe lời nói kia của Sở Bắc Dực thì trong lòng cô bỗng chốc dâng lên chút cảm giác ấm áp mà đã từ lâu cô chữa cảm nhận được.
Dù vậy nhưng cô cũng không thể dựa dẫm vào hắn như vậy, chuyện cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt để giải quyết.
Sở Bắc Dực là người hiểu Hàn Lam Nguyệt hơn ai hết nên khi thấy cô kiên quyết như vậy hắn cũng chỉ có thể thuận theo ý cô.
'' Ta đi cùng nàng. ''
''.... ''
Cứ như vậy, Chiến thần vương gia cùng vương phi oai vệ cưỡi trên lưng tuấn mã đến trước cửa lớn của công đường.
'' Vương phi, chúng ta tin người không làm sai ''
'' Vương phi muôn năm, thế thiên hành đạo. ''
'' Giết hay lắm, độc phụ Hoắc thị là đáng chết. ''
Khắp nơi là tiếng reo hò của đám đông bách tính, kinh thành lẫn những gốc phố nhỏ bây giờ không ai là không biết đến án mạng Phủ Lâm tướng quân.
Chuyện vương phi thảm sát Lâm gia hiện giờ đang là chủ đề bàn tán của người dân nước Sở.
Đa số ý kiến đồng tình đều nghiêng về phía của Hàn Lam Nguyệt, nhưng một số quan lại trong triều đứng về phe của Hoắc gia thì cho rằng Vương Phi cậy thế hiếp người, vô pháp vô thiên, đáng phải bị khiển trách.
Vụ việc càng trở nên nghiêm trọng khi đến tai của hoàng đế, dù là chuyện gì đi nữa thì Hàn Lam Nguyệt vẫn không nên tự mình hành quyết Hoắc thị như vậy, huống hồ bà ta còn là nhất phẩm phu nhân đương triều do hoàng đế đích thân phong hiệu, nay cô làm như vậy chẳng khác nào không nể mặt hoàng thượng.
Khi đến trước cửa của công đường, Sở Bắc Dực và Hàn Lam Nguyệt điềm nhiên bước vào bên trong.
Bên ngoài lúc này đã vây kín những binh lính hộ tống hoàng đế và những hoàng thân quốc thích khác, còn lại đều là những người dân hiếu kì kéo đến xem.
Đây quả thật là một vụ xét xử không hề nhỏ, đến cả hoàng thượng và thái hậu cũng có mặt thì sao có thể tầm thường được.
Ngồi giữa công đường là Ôn đại nhân, quan xét xử của đại hình ti, ông nổi tiếng là người công chính liêm minh, từ trước đến nay xử án chưa từng để bất cứ một ai phải chịu oan khuất gì.
Hoàng thượng và thái hậu ngồi một bên xem xét vụ việc.
Còn thái sư đương triều Hoắc Thâm là đại ca ruột của Hoắc thị thì đứng giữa công đường ra sức phẫn nộ về hành động ngang tàng độc ác của Cửu Vương phi.
'' Thật là oan uổng quá...''
Hoắc thái sư run run thân thể già nua quỳ xuống trước mặt hoàng thượng mà lên tiếng than khóc.
'' Muội muội và chất nữ của thần đều chết oan ức trong tay của vương phi, không biết ngài ấy vì cớ gì lại thảm sát Lâm gia như vậy, thần cúi mong hoàng thượng và thái hậu cho thần một câu trả lời thoả đáng để đòi lại công đạo cho thân muội, nếu không...thì thần có chết cũng không khuất phục! ''
Lão thái sư nói xong thì dập đầu một cái thật mạnh xuống nền đất khiến cho hoàng thượng phải đứng dậy khỏi ghế và bao nhiêu người trên công đường phải lưu tâm để ý đến.
Dù sao thì Thái sư khi xưa đã từng là người dạy dỗ hoàng thượng, để ông ta quỳ như vậy thì thật có chút không hay.
Một ngày làm thầy cả đời làm cha, một quân vương sẽ không bao giờ quên đi đạo lý này.
'' Thái sư tuổi đã cao... nào mau đứng lên đi ''
Hoàng thượng đích thân đỡ lấy Hoắc thái sư đứng dậy và ban tọa cho ông ta.
Sở Bắc Dực lúc này vẫn ngồi một bên nhìn diễn biến của xự việc.
Hàn Lam Nguyệt cũng vậy, cô cũng chỉ thản nhiên đứng giữa công đường chờ xét xử.
,, CẠCH,,
Tiếng mộc phán đạp xuống bàn, sau đó giọng nói đầy uy nghiêm của Ôn đại nhân vang lên.
'' Trên chốn công đường, thiên tử phạm pháp thì cũng xử như thứ dân, ta sẽ không vì thân phận của ngươi là Cửu vương phi mà nhân nhượng. ''
'' Bị cáo Hàn Lam Nguyệt mau quỳ xuống! ''
Hàn Lam Nguyệt nghe vậy cũng chấp pháp mà quỳ xuống.
Tuy cô đã trả được thù cho An Vân, nhưng giết người vẫn là có tội, và trước khi đến đây cô đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với mọi thứ nên giờ phút này tâm tình cô vô cùng bình thản cho dù kết quả có như thế nào đi nữa.
'' Vì lý do gì mà ngươi lại ra tay sát hại Hoắc phu nhân và tiểu thư Lâm Thuần An? ''
Ôn đại nhân nghiêm nghị hỏi.
'' Vì bà ta đáng chết...! ''
Hàn Lam Nguyệt không nóng không lạnh đáp.
'' Ngông cuồng!!! ''
'' Ta hỏi lại một lần nữa, vì cớ gì ngươi lại ra tay giết người như vậy. ''
'' Bà ta âm mưu cấu kết với sát độc môn hãm hại trắc phi Hạ An Vân phải chết đi một cách oan ức, ta là đang báo thù theo cách của mình.''
Cô bắt đầu thay đổi sắc mặt khi nhắc đến cái chết của Hạ An Vân, ánh mắt cô mang theo thập phần sát khí khiến cho ôn đại nhân và những người xung quanh cũng phải sởn gai ốc khi nhìn vào.
'' Hàn Lam Nguyệt ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, việc ta đã làm thì mình ta chịu ngoài ra không liên quan đến ai khác ''
Hàn Lam Nguyệt dõng dạc tuyên bố động cơ giết người của mình và tình nguyện chịu quy án khiến bao người phải trầm trồ bàn tán.
'' Thì ra là vậy, thảo nào vương phi lại đích thân xuống tay ''
'' Có ai mà không biết giữa vương phi và hai vị trắc phi có giao tình rất tốt chứ, một thê hai thiếp mà tình cảm còn khắn khích hơn cả tỷ muội ruột thịt ''
'' Phải đó, nếu là ta thì ta cũng làm vậy, có ai lại trơ mắt nhìn người thân của mình chết oan ức như vậy đâu chứ. ''
'' Thật đáng thương cho Hạ trắc phi, nàng ấy có tiếng hiền lành lương thiện, nàng từng quyên góp rất nhiều để cứu giúp dân nạn ở khắp nơi, vậy mà...''
Một Số bá quan nhỏ tiếng bàn tán với nhau.
Hạ lão gia và Hạ phu nhân có mặt ở đó nghe được những lời kia thì vừa bất bình thay con gái lại càng chua xót trong lòng.
Hạ phu nhân đưa ánh mắt dò xét nhìn Hàn Lam Nguyệt như đang muốn hỏi cô rằng lời cô nói có phải là sự thật?
'' Vậy ngươi có nhân chứng hay vật chứng gì để chứng minh lời mình nói là thật không? ''
Ôn đại nhân hỏi.
Xong Hàn Lam Nguyệt lúc này lấy từ trong tay áo ra một tờ khế ước đưa lên cho quan phán xem xét.1