Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Editor: Yuri Ilukh

Mã Nhã ngồi trên pháp khí phi hành hình đám mây của Nhất Diệp, nhìn Nhất Diệp sốt ruột thì lên tiếng hỏi, "Nhất Diệp, chúng ta đi chỗ nào vậy chị?"

"Đi đến thành thị tu tiên gần nhất" Nhất Diệp vừa bay vừa trả lời.

"Dạ, em còn tưởng chị muốn bay đi tìm chồng chị" Mã Nhã nói.

"Muốn chứ, nhưng trước tiên phải đi hỏi thăm đã" Nhất Diệp quay đầu lại nói, "Chị ngủ cả 200 năm qua, không biết chồng chị đã phi thăng chưa".

"Phi thăng làm gì mà dễ như vậy được" Mã Nhã không đồng ý nói.

"Em không hiểu đâu, chồng chị chính là thiên tài, lúc chị quen anh ấy thì anh ấy đã sắp phi thăng rồi, đã 200 năm trôi qua rất có thể là đã phi thăng rồi" Nhất Diệp nghĩ đến đây thì nôn nóng, "Nếu phi thăng thì bao lâu chị mới có thể gặp lại anh ấy đây".

"Chị Nhất Diệp, tư chất chị tốt như vậy, tộc trưởng bảo chị chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì nhất định có thể phi thăng" Mã Nhã chân thành nói.

"Tất nhiên phải chăm chỉ tu luyện rồi, nếu chồng chị phi thăng rồi chị không chăm chỉ thì làm sao đi tìm anh ấy được". Nhất Diệp đau lòng nói, nếu Cửu Liên chân quân mà nghe được những lời này chắc sẽ cầm dao đến gϊếŧ Vũ Quân mất.

"Nhất Diệp, chị yên tâm đi, em sẽ tìm được đủ 8 Vu cụ nhanh thôi, sẽ không kéo dài thời gian của chị" Mã Nhã đầy xin lỗi nói.

Nhất Diệp liếc nhìn Mã Nhã một cái, cô phát hiện cả đám người Vu tộc đều rất đơn thuần, chắc là do đã tị nạn quá lâu thì thở dài, cười nói: "Nha đầu ngốc, chúng ta đi Quý La Thành trước đi".

"Quý La Thành, chính là nơi chị phát hiện ra cái tế đàn kia sao?" Mã Nhã hỏi.

"Đúng vậy" Nếu Vũ Quân đã phi thăng thì Nhất Diệp có tới núi Phong Hoà cũng vô dụng, nếu chưa phi thăng thì không cần phải vội. Nhất Diệp không truyền thêm linh lực để tăng tốc mà nhàn nhã ngồi bên cạnh Mã Nhã nói, "Tế đàn này hình như sẽ di động, đến đó trước xem thử nó còn ở đó không".

"Dạ" Mã Nhã vui vẻ gật đầu.

"Tìm đủ 8 Vu Cụ thì Vu Tộc có thể rời khỏi nơi tị nạn đúng không?" Lúc Nhất Diệp rời khỏi Vu tộc thì điều kiện duy nhất mà  tộc trưởng Vu tộc muốn Nhất Diệp làm là hỗ trợ Thánh nữ Vu tộc Mã Nhã tìm đủ 8 Vu Cụ.

"Không biết" Mã Nhã lắc lắc đầu, "Bọn em chỉ muốn thử thôi. Tộc nhân chúng em cũng không thể ở mãi đó được, mấy năm gần đây tỉ lệ sinh sản của Vu tộc ngày càng thấp, tuổi thọ cũng ngày càng ngắn. Nếu thật sự không thể rời khỏi nơi tị nạn thì Vu tộc có khả năng biến mất trên thế gian trong im lặng".

"Chị cảm thấy các tiền bối của Vu tộc cũng rất lạ, lúc trước tạo cái phong ấn mạnh như vậy làm gì? Làm đời sau của mình muốn ra ngoài cũng khổ như vậy" Nhất Diệp nói.

"Đó là do thực lực của bọn em quá yếu" Mã Nhã có chút ngượng ngùng nói, "Nhưng mà tộc trưởng đã nói, nếu Vu tộc có thể rời khỏi nơi tị nạn thì tu vi sẽ mạnh hơn. Nên em phải chăm chỉ tu luyện, tìm đủ 8 Vu cụ mang mọi người rời khỏi nơi tị nạn".

"Chúc em thành công" Nhất Diệp chúc từ tận đáy lòng.

Hai người bay ở trên trời nửa tháng, cuối cùng cũng đến được Quý La Thành vào buổi chiều. Sau 200 năm, Quý La Thành cũng không thay đổi gì nhiều, đi đầy đường vẫn là các đệ tử của các môn phái đến vào bí cảnh luyện tập.

"Woa~" Mã Nhã lần đầu tiên nhìn thấy thành thị phồn hoa đến thế thì kinh ngạc thốt ra tiếng.

Nhất Diệp dẫn Mã Nhã về trung tâm thành phố, cuối cùng dừng trước một tấm bảng. Mỗi thành thị đều treo một tấm bảng tên những người đã phi thăng. Nhất Diệp nhìn chằm chằm những cái tên được ghi trên bảng.

"Cửu liên chân quân, chị Nhất Diệp, đó là chồng của chị sao?" Mã Nhã nhìn thoáng quả bảng phi thăng nói.

Một vị tu giả đang đứng xem bảng bên cạnh thấy Mã Nhã đáng yêu thì lên tiếng, "Vị tiểu đạo hữu này, Cửu Liên chân quân hơn một ngàn tuổi đã phi thăng thượng giới, một lòng hướng đạo, làm gì có vợ".

"Ừm" Mã Nhã ngoan ngoãn gật đầu, "Hai trăm năm gần đây có ai phi thăng không?"

"Hai trăm năm gần đây? Chỉ có Cửu liên chân quân phi thăng vào 202 năm trước thôi" Vị tu sĩ nhiệt tình giới thiệu.

"Vậy hả, cảm ơn tiền bối" Mã Nhã quay đầu hưng phấn nắm lấy tay áo Nhất Diệp, "Chị Nhất Diệp, nếu vậy thì chồng chị vẫn chưa phi thăng".

"Ừm" Thì ra chồng cô vẫn chưa phi thăng, nhưng với tu vi của anh ấy thì sao 200 năm rồi mà vẫn chưa phi thăng, có chút không hợp lý.

Vị tu sĩ bên cạnh nghe Mã Nhã nói xong thì đánh giá Nhất Diệp, trong lòng có suy nghĩ, bây giờ Tu tiên giới có mấy vị Hoá thần hậu kỳ sắp phi thăng, ai có vợ vậy.

"Chúng ta đi thôi" Nhất Diệp vẫn còn thắc mắc nên định để đến núi Phong Hoà tìm chồng rồi hỏi sau.

"Cảm ơn tiền bối" Mã Nhã cảm ơn vị tu sĩ nhiệt tình, sau đó đi theo phía sau Nhất Diệp.

Nhất Diệp dẫn Mã Nhã tới quán trọ do thiên trận môn Tằng Kỳ mở, thuê hai căn phòng. Cô mới từ Vu tộc ra ngoài, chưa hề chuẩn bị gì đã bị lên cấp, lại còn trực tiếp vượt qua hai cảnh giới, tiến đến Nguyên Anh trung kỳ. Trước đó vì trong lòng cô chỉ vội vàng tìm hiểu tin tức của chồng nên chưa kịp củng cố tu vi đã dẫn Mã Nhã chạy đến Quý La Thành.

Bây giờ biết chồng cô chưa phi thăng nên cô đã có nhiều thời gian hơn, Nhất Diệp phải củng cố tu vi của mình trước rồi mới đến núi Phong Hoà tìm chồng sau.

Do đó cô cho Mã Nhã vài món pháp khí để phòng thân rồi truyền tin cho cô ấy, "Mã Nhã, chị cần một khoảng thời gian để củng cố tu vi, khoảng thời gian này em ở đây tìm hiểu thế giới bên ngoài một chút, nếu gặp phải nguy hiểm thì dùng pháp khí phòng thân rồi truyền tin phù cho chị biết".

"Dạ" Mã Nhã cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với thế giới bên ngoài nên hưng phấn gật đầu.

"Còn nữa, đây là linh thạch dùng để mua đồ, nếu em thích gì thì cứ mua đó" Nhất Diệp đại gia trực tiếp đưa cho Mã Nhã một túi đựng linh thạch, chỉ cần không tới chỗ đấu giá thì có thể mua được tất cả mọi thứ ở ngoài.

"Cảm ơn chị Nhất Diệp".

Nhất Diệp thấy Mã Nhã đơn thuần như vậy thì sợ bị cô ấy bị người ta lừa đi, nhịn không được lại dặn dò, "Không được nói chuyện với người kỳ lạ".

"Người kỳ lạ là thế nào?" Mã Nhã hỏi.

"Chính là..." Nhất Diệp cũng không mô tả được, "Chính là người làm em có cảm giác không thoải mái, tốt nhất là không được nói nhiều với người không thân thiết".

"Dạ" Mã Nhã suy tư gì đó rồi gật đầu. 

Nhất Diệp nói xong thì chui vào phòng bế quan tu luyện, lần tu luyện này kéo dài khoảng một tháng, đến tận khi Mã Nhã dùng tin phù đánh thức cô.

Mã Nhã rất nghe lời Nhất Diệp, một tháng qua mỗi ngày đều đi sớm về trễ, không nói nhiều với người xa lạ, thấy đồ gì mới lạ sẽ mua một ít về, nhưng chưa bao giờ mua loạn. Mã Nhã ở Quý La Thành xem nhiều, nghe nhiều, từ từ cũng có chút hiểu biết với thế giới bên ngoài.

Mã Nhã đi dạo ở Quý La Thành khoảng một tháng, chỗ thích nhất chính là hàng quán vỉa hè ở phía bắc thành phố. Đồ vật bán ở đó đều là những tu sĩ tìm được từ trong bí cảnh nhưng không nhìn thấy phẩm chất của nó. Những đồ mua được từ chỗ này nếu may mắn có thể mua được cả bảo bối, vận may không tốt thì sẽ mua về một đống phế phẩm.

Nhưng Mã Nhã không cần lo lắng về chuyện này, Vu tộc bọn họ trời sinh biết bói toán nên trực giác mạnh hơn người thường rất nhiều, nếu họ cảm thấy là đồ tốt thì phẩm chất thật sự sẽ không kém.

Chiều hôm nay, Mã Nhã đi dạo trên đường phố như thường lệ, bỗng nhiên nhìn thấy một quyển bút kí bị phá huỷ trên sạp hàng thì đi tới, trên quyển sổ hình như có totem của Vu tộc bọn họ. Mã Nhã lập thức ngồi xổm xuống, muốn tới gần cầm lên kiểm tra, nhưng khi tay cô đụng trúng bút ký thì một cái tay khác cũng đồng thời đụng phải.

"Vị sư huynh này" Mã Nhã nhìn ngón tay muốn cầm lấy bút ký của đối phương thì ý bảo đối phương buông tay ra. Mã Nhã lớn lên đáng yêu, âm thanh lúc nói chuyện cũng ngọt ngào, trước đây cô chưa bao giờ gặp phải tình huống này, các tu sĩ khác đều luôn vui vẻ nhường đồ cho Mã Nhã.

Đáng tiếc Mã Nhã gặp phải người đàn ông kỳ lạ này, anh ta nhìn lướt qua Mã Nhã rồi ghét bỏ nói, "Cô là một đứa Trúc Cơ nho nhỏ, ai là sư huynh của cô?"

"Tôi... thật xin lỗi tiền bối" Mã Nhã lập tức xin lỗi, "Tôi thấy ngài còn trẻ, lớn lên lại đẹp trai nên cho rằng tuổi ngài cũng không lớn".

"Ai lớn tuổi" Người đàn ông ghét bỏ nói, "Giới tu chân sắp xếp cấp bậc theo tu vi, cô chỉ mới ở Trúc Cơ Kỳ, gặp ai cũng đều phải gọi tiền bối".

"Vâng, tiền bối, vậy ngài có thể nhường cho tôi quyển bút ký này không?" Mã Nhã nghe lời sửa lại xưng hô.

"Tôi muốn quyển bút ký này" Người đàn ông bá đạo nói.

"Tại sao, tôi cũng muốn mà" Mã Nhã vội vàng nói.

Người đàn ông không để ý tới Mã Nhã, chỉ nhìn lướt qua ông chủ đứng bên cạnh hỏi, "Bao nhiêu tiền?"

Tròng mắt chủ quán chuyển động, hé miệng nói, "Mười viên linh thạch thượng phẩm".

"Nhân cơ hội hét giá phải không?" Người đàn ông không vui nói.

Mã Nhã đứng bên cạnh nghe thấy thế thì không nói tiếng nào móc mười viên linh thạch đặt trước người chủ quán, "Trả ông, bút ký là của tôi".

Nói xong thì vươn hai tay dùng sức túm, nhưng túm thế nào cũng không di chuyển, Mã Nhã lập tức có chút tức giận, "Tiền bối, bút ký bây giờ là của tôi".

Người đàn ông không hề di chuyển nhìn cô gái ngây thơ hỏi, "Cô mua nó làm gì?"

"Mua về xem" Mã Nhã trả lời.

"Phải không?" Nét mặt người đàn ông lộ ra vẻ châm chọc, "Xem hiểu sao?"

"Sao lại không hiểu, không phải chỉ là một quyển bút ký về trận pháp thôi sao" Mã Nhã nói.

Ánh mắt người đàn ông chợt loé hỏi, "Cô hiểu trận pháp à?"

"Vâng" Mã Nhã gật đầu.

"Vậy nếu cô hiểu trận pháp thì tôi sẽ vẽ một cái trận pháp, nếu cô phá được thì bút ký này tôi sẽ nhường cho cô" Người đàn ông nói.

"Tại sao? Bút ký này đã là của tôi" Mã Nhã không ngốc đâu.

"Vì, nếu tôi không buông tay thì cô cũng không lấy đi được" Người đàn ông nói.

"Anh..." Mã Nhã trước giờ chưa từng thấy người không nói lý lẽ như vậy, nhưng dựa trên nguyên tắc không tự đi tìm rắc rối thì vẫn chịu đựng nói, "Vậy tiền bối vẽ đi".

Người đàn ông thấy Mã Nhã mới là Trúc Cơ kỳ, số trận pháp từng gặp chắc không nhiều lắm nên vẽ trên mặt đất một trận pháp có thể bao vây tu vi Kim Đan để Mã Nhã phá giải, chắc chắn Mã Nhã không giải được.

Nhưng Mã Nhã là ai, là thánh nữ của Vu tộc, thiên phú kinh người, Vu tộc lại am hiểu bói toán và trận pháp nhất, từ lúc người đàn ông bắt đầu vẽ Mã Nhã đã nhìn ra nguyên lý của trận pháp, đoán một tí liền ra cách phá giải trận pháp. Trên trận pháp người đàn ông đã vẽ, cô dùng ngón tay vẽ một đường cong đi từ trung tâm ra. Sau đó đắc ý nói, "Có thể buông tay ra rồi".

Người đàn ông không thể tin nổi nhìn cô gái trước mặt hỏi, "Trước đó cô đã từng gặp trận pháp này rồi sao?"

"Chưa từng" Mã Nhã lắc đầu.

"Vậy sao lại có thể phá giải?"

"Rất đơn giản, nguyên lý của cái trận pháp này là..." Mã Nhã thao thao bất tuyệt về trận pháp một lúc, sau đó nói tiếp cách giải của mình, "Như vậy là ra được thôi, chỉ là một cái trận pháp cấp 3 thôi, không khó".

"Cô thuộc môn phái nào?" Người đàn ông hỏi, "Thiên Kỳ môn, Ma Hải môn?"

"Không phải, tôi không có môn phái" Mã Nhã lắc đầu nói.

"Vậy tới Thiên Trận Môn của chúng tôi đi" Người đàn ông kích động.

"Tôi... tôi không cần, tiền bối trả bút ký cho tôi đi, tôi phải đi về" Mã Nhã vội vàng nói.

"Cô tên gì? Ở đâu?" Người đàn ông lại hỏi.

Mã Nhã có chút sợ hãi, cảm thấy người đàn ông này lớn lên rất đẹp nhưng vẻ mặt có chút doạ người, "Tôi... tôi từ bỏ, bút ký cho ngài đó".

Mã Nhã buông tay, đứng dậy chạy về. Người đàn ông làm sao có thể để Mã Nhã dễ dàng rời đi được, di thuấn đến trước mặt Mã Nhã chặn đường, Mã Nhã thay đổi phương hướng vài lần nhưng đều bị người đàn ông này chặn lại. Mã Nhã dần dần có chút sợ hãi, lấy từ túi cất đồ mà Nhất Diệp cho cô phòng thân ra một món pháp khí, run giọng nói, "Ngài... ngài đừng tới đây, không là tôi không khách khí đâu".

Người đàn ông cười một tiếng đi tới, nắm lấy pháp khí trong tay Mã Nhã ghét bỏ nói, "Ngốc muốn chết, công phu của cô đáng để cô chết vài lần, cầm pháp khí mà cũng không biết dùng".

"Ngài buông tay ra, buông tay ra" Mã Nhã sợ hãi vừa giãy giụa vừa truyền tin phù cho Nhất Diệp.

"Im lặng một chút, đừng nghịch" Cô gái ngốc này là từ đâu tới vậy, chuyện không thể tuỳ ý ra tay ở Quý La Thành cũng không biết.

Lúc người đàn ông đang tính xem có nên đánh ngất Mã Nhã không thì trên không trung bỗng nhiên có một cây roi quất xuống, khí thế kinh người, người đàn ông bất đắc dĩ buông lỏng cánh tay đang cầm tay Mã Nhã ra.

"Ai?" Người đàn ông tức giận nhìn lại.

"Tằng Kỳ?!" Nhất Diệp nhìn rõ người đàn ông đang cầm tay Mã Nhã thì vô cùng sửng sốt.

"Hoa Nhất Diệp, không phải cô đã chết rồi sao?" Tằng Kỳ còn kinh ngạc hơn Nhất Diệp nhiều.

_______________________

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2021 rồi. Chúc mọi người năm 2022 thật nhiều thành công và rực rỡ hơn năm vừa qua.

(づ ̄3 ̄)づ╭❤️~

*★,°*:.☆( ̄▽ ̄)/$:*.°★* 。

Happy New Year!!! 

Nhấn Mở Bình Luận