Editor: Yuri Ilukh
Mã Nhã thấy Nhất Diệp xuất hiện thì lập tức chạy tới tránh sau lưng Nhất Diệp, cẩn thận đánh giá Tằng Kỳ.
Nhất Diệp bảo vệ Mã Nhã sau người, nhìn Tằng Kỳ xem thường nói, "Cậu mới chết, bổn tiên tử vẫn còn sống rất tốt nha".
"Cô quen cô gái này sao?" Tằng Kỳ thấy Mã Nhã đầy ỷ lại núp sau lưng Nhất Diệp thì lên tiếng hỏi.
"Cậu đã làm gì Mã Nhã nhà chúng tôi?" Nhất Diệp thấy Mã Nhã như con thỏ nhỏ bị bắt nạt thì lập tức hung hăng hỏi.
"Tôi chỉ hỏi cô ấy mấy vấn đề thôi" Tằng Kỳ nói.
"Hỏi mấy vấn đề mà doạ cô gái nhỏ nhà tôi thành vậy à?" Nhất Diệp không tin, cô xoay người hỏi Mã Nhã, "Tiểu Bạch Kiểm này đã làm gì em?"
*Tiểu Bạch Kiểm: Nếu hiểu theo nghĩa tốt thì là chỉ kiểu con trai trắng trẻo, ngây thơ trong sáng. Nhưng thường người ta thường hiểu cụm từ này theo nghĩa không tốt: Chỉ những tên con trai ẻo lả nhu nhược, tính đàn bà hoặc là mấy tên .
"Này... cô gọi ai là Tiểu Bạch Kiểm hả?" Tằng Kỳ tức giận nói.
"Sao? Muốn đánh nhau đúng không?" Nhất Diệp vung cái roi trong tay lên, bộ dáng giống như dám gật đầu là bà đây đánh liền.
"Hoa Nhất Diệp, cô kiêu ngạo cái gì, cô cho rằng cô còn anh trai che chở cho cô sao?" Tằng Kỳ không quen nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Hoa Nhất Diệp.
"Đúng vậy, anh trai tôi đã phi thăng mất rồi" Nhất Diệp bày ra vẻ mặt như vừa mới nhớ ra.
"Xem cô còn muốn cáo mượn oai hùm kiểu gì" Tằng Kỳ hả hê nói.
"Xem như tôi không có nơi nương tựa, cậu che chở tôi nhé" Nhất Diệp đầy tươi cười, gương mặt thay đổi từ giương cung bạt kiếm đến kề vai sát cánh chỉ trong một giây làm cho Mã Nhã và người xem xung quanh đều hoang mang.
"Sao da mặt cô dày vậy hả" Tằng Kỳ cạn lời nói.
"Haiz, mỗi lần tôi tới Quý La Thành đều đến quán trọ nhà cậu nghỉ nha, ai cũng biết giao tình giữa chúng ta".
"Có bản lĩnh thì cô đừng tới ở nữa" Tằng Kỳ dùng ngón tay hất cánh tay Nhất Diệp đang quàng trên vai mình ra với thái độ vô cùng ghét bỏ.
"Được rồi, đừng nói chuyện ở đây nữa, về quán trọ đi, vừa lúc tôi có việc muốn hỏi cậu" Nhất Diệp thấy mọi người vây xem quá đông, Mã Nhã thì có vẻ mặt hoang mang thì kéo cánh tay Mã Nhã đi về phía quán trọ.
Tằng Kỳ vốn định nói cô hỏi thì tôi nhất định phải trả lời à, nhưng ánh mắt nhìn qua cánh tay Nhất Diệp đang nắm cánh tay Mã Nhã thì không nói nữa.
Thấy cô nhóc kia dùng ánh mắt nhút nhát sợ sệt nhìn mình, không biết thế nào mà Tằng Kỳ không dám lên tiếng.
Ba người quay về quán trọ, tìm được một hàng ghế bao trên tầng hai, vừa ăn vừa nói chuyện.
Mã Nhã ngồi sát vào Nhất Diệp, ánh mắt nhìn Tằng Kỳ vẫn cảnh giác như cũ, Tằng Kỳ bị cô nhìn đến nóng người nhưng vẫn nhẫn nhịn, bực bội đem bút ký trong tay ném qua, "Nè, cho cô".
"Anh...Anh từ bỏ sao?" Mã Nhã nhìn quyển bút ký trên bàn, kỳ lạ nhìn thoáng qua người đàn ông đối diện.
"Không phải cô nói cô là người trả tiền sao?" Tằng Kỳ hỏi.
"Ừm" Mã Nhã nhìn nhìn, đến khi xác định người đàn ông đối diện nói thật thì mới vươn tay kéo quyển bút ký về.
Tằng Kỳ bị nhìn với ánh mắt hoài nghi thì buồn bực, anh đường đường là Thiếu môn chủ của Thiên Trận Môn mà lại đi giành món đồ 10 linh thạch với một cô gái nhỏ Trúc Cơ Kỳ sao?
"Hai người vì giành nhau thứ này?" Nhất Diệp hiểu ra nguyên nhân sự việc.
"Không phải".
"Dạ!"
Tằng Kỳ và Mã Nhã đồng thời lên tiếng, nhưng đáp án hoàn toàn đối lập, đôi mắt đơn thuần của Mã Nhã tràn đầy nghi hoặc.
"Cô gái này từ đâu tới" Tằng Kỳ hỏi Nhất Diệp.
"Cậu hỏi chuyện này làm gì?" Nhất Diệp nghi ngờ nhìn về phía Tằng Kỳ.
"Vẻ mặt này của cô là sao? Cô gái nhỏ này không quen tôi thì không nói, cô còn nghi ngờ tôi?" Tằng Kỳ tức giận nói, "Tôi là thấy cô nhóc này thiên phú về trận pháp không tệ nên hỏi cô nhóc có sư môn hay không, đỡ lãng phí nhân tài".
"Quy tắc thu nhận người mới của Thiên Trận Môn các cậu nghiêm khắc lắm mà". Nhất Diệp lúc này mới hiểu, thì ra Tằng Kỳ thấy thiên phú của Mã Nhã tốt nên mới muốn đưa cô ấy vào Thiên Trận Môn.
"Lắm lời" Tằng Kỳ thể hiện vẻ mặt tôi là muốn tốt cho cô ấy.
"Nhưng mà không cần, trận pháp của Mã Nhã là gia truyền, sẽ không gia nhập Thiên Trận Môn nhà cậu" Nhất Diệp từ chối.
"Gia truyền? Nhà nào vậy?" Tằng Kỳ bắt đầu đem mấy gia tộc tương đối nổi tiếng về trận pháp ở đại lục tu tiên điểm qua một lần trong đầu.
"Gia tộc ẩn cư" Đại lục tu tiên có rất nhiều gia tộc ẩn cư, nói như vậy cũng xem như không nói dối.
"Ừm" Tằng Kỳ nghe nói là gia tộc ẩn cư thì cũng không thắc mắc nữa, bắt đầu hỏi han tình trạng của Nhất Diệp, "200 năm qua cô đi đâu vậy, bên ngoài đều đồn rằng cô đã toi từ lâu rồi".
"Tôi đi bế quan, không thấy tu vi tôi tăng lên nhiều à?" Nhất Diệp đắc ý khoe khoang.
"Nguyên Anh trung kỳ, tu vi này so với người thường thì cũng không tồi, nhưng mà..."
"Tôi chính là người thường" Nhất Diệp cực kỳ tự nhiên nói.
"Cô vui là được rồi" Một nhà bốn người thì 3 người đã phi thăng, còn cô vẫn ở cấp này, anh trai cô ở tuổi này đã phi thăng được 100 năm rồi. Vậy mà Nhất Diệp vẫn còn lạc quan được thì cũng khó tìm.
"Chị Nhất Diệp" Mã Nhã đang ngồi ngoan ngoãn uống trà bên cạnh bỗng lên tiếng hỏi.
"Sao vậy?" Nhất Diệp hỏi.
"Em có thể xuống tầng nghe người ta kể chuyện không?" Mã Nhã biết cứ đến giờ này là dưới tầng sẽ có một ông lão râu dài kể chuyện xưa.
"Đi đi" Nhất Diệp vẫy vẫy tay, Mã Nhã lập tức vui vẻ chạy xuống dưới lầu.
"Gia tộc ẩn cư nào mà có thể nuôi ra một cô nhóc đơn thuần như vậy chứ, mới tu vi Trúc Cơ kỳ đã dám thả ra ngoài rèn luyện rồi" Tằng Kỳ nhịn không được nói.
Vu tộc đã tự mình phong ấn gần triệu năm, cả tộc chỉ có không quá 200 người, không đơn thuần mới là lạ.
"Hỏi cậu chuyện này" Nhất Diệp lên tiếng, "Trong 200 năm tôi bế quan, bên ngoài có sự kiện nào lớn phát sinh không?"
"200 cũng không phải quá lâu, có chuyện gì lớn sao?" Tằng Kỳ suy nghĩ một lúc, "Dịch Dương chân nhân của Hạo Thiên Môn lên Hoá Thần hậu kỳ, Hắc Viêm Ma Tôn của ma giới hồn tiêu phách tán".
"Hắc Viêm Ma Tôn? Là Vũ Quân gϊếŧ sao?" Nhất Diệp kích động nói.
"Vũ Quân? Phong Hoà sơn Vũ Thiên Huyền?" Tằng Kỳ kinh ngạc nói, "Sao cô lại cảm thấy là anh ta gϊếŧ?"
"Tôi đoán, chẳng lẽ không phải sao?" Nhất Diệp nghi ngờ hỏi.
"Theo tu vi mà nói người có thể gϊếŧ chết Hắc Viêm Ma Tôn cũng chỉ có Phong Hoà sơn Vũ Quân. Nhưng mà Hắc Viêm Ma Tôn không phải Vũ Quân gϊếŧ, tôi nghe nói là Hắc Viêm Ma Tôn cướp pháp bảo của một vị yêu tộc cấp cao, bị vị yêu tộc đó đuổi gϊếŧ suốt mười năm, cuối cùng chết ở ngoại vực" Tằng Kỳ nói.
"Yêu tộc cấp cao?" Không phải chồng gϊếŧ, chẳng lẽ lúc đó thời gian cô tự kết liễu đã muộn sao? Chẳng lẽ chồng đã tự phế bỏ tu vi sao, Nhất Diệp nghĩ đến đây thì lập tức vội vàng nói, "Vậy Vũ Quân thì sao, Vũ Quân thế nào?"
"Vũ Quân vẫn ở núi Phong Hoà bế quan tu luyện chuẩn bị phi thăng thôi" Tằng Kỳ nghi ngờ nói, "Cô quan tâm Vũ Quân như vậy làm gì?"
"Thật không dám giấu diếm..." Nhất Diệp ngượng ngùng nói, "Anh ấy là chồng tôi".
"Khụ... khụ khụ..." Tằng Kỳ ho đến đỏ cả mặt, anh buông chén trà trong tay ra, chỉ vào Nhất Diệp cả buổi mới nói, "Khó mà nuốt nổi!"
"Ý cậu là gì?" Nhất Diệp khó hiểu nói.
"Cô có biết giới Tu tiên có bao nhiêu nữ tu sĩ ảo tưởng mình là vợ Vũ Quân không?" Tằng Kỳ lắc đầu nói, "Cửu Liên chân quân mà biết cô sa đoạ như vậy thì chắc phải nhảy từ thượng giới xuống mất".
"Không tin thì thôi, chờ tôi đến núi Phong Hoà tìm được chồng thì sẽ giới thiệu cho cậu làm quen" Nhất Diệp nói.
"Được, tôi chờ. Vợ Vũ Quân, ha ha ha...." Tằng Kỳ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, "Tôi nói này, trước khi Cửu Liên chân quân phi thăng, cô bảo anh trai đến đó cầu hôn cho cô thì còn có khả năng".
Chị gái đây còn phải chờ cậu nhắc nhở sao, chị đúng là làm vậy đấy.
___
Từ khi biết cái chết của Hắc Viêm Ma Tôn không liên quan gì đến Vũ Quân thì Nhất Diệp cứ cảm thấy chồng mình nhất định là đã xảy ra chuyện, do đó càng nóng lòng muốn đi núi Phong Hoà Hơn. Hai ngày sau, Nhất Diệp củng cố lại tu vi rồi đưa Mã Nhã đi tìm Vu cụ ở Quý La Thành trước sau đó đi một chuyến đến núi Phong Hoà.
12 giờ đêm, Nhất Diệp dẫn Mã Nhã quen đường quen lối bay đến ngọn núi lần trước Bạch Vũ dẫn bọn họ đến truyền tống. Nhất Diệp nói, "Tế đàn chắc là ở gần đây, nhưng cách vào thế nào thì chị không biết".
"Dạ" Mã Nhã lấy một chiếc la bàn màu đen từ túi đựng đồ ra, sử dụng phương pháp của Vu tộc bắt đầu đo lường, tính toán. Chỉ thấy cô kiểm tra núi non bốn phía một lúc rồi chỉ về hướng đông nói, "Ở bên kia".
Nhất Diệp nghe xong thì không nói gì dẫn Mã Nhã bay về phía đông, bay khoảng chừng 10 dặm thì Mã Nhã mới bảo dừng.
Hai người dừng trong một rừng cây, Mã Nhã dùng la bàn kiểm tra một chút rồi nói, "Chị Nhất Diệp, tế đàn chắc là ở dưới đây. Để em bố trí một cái trận pháp xem có thể vào bên trong hay không"
"Em có thể dùng trận pháp từ bên ngoài điều khiển được bên trong sao?" Nhất Diệp kinh ngạc nói.
"Đây là phương pháp đặc biệt của Vu tộc, mỗi tế đàn đều có một cửa vào, chỉ có Vu tộc mới có thể mở ra, nhưng phải đến rất gần tế đàn mới làm được" Mã Nhã giải thích.
"Được, vậy em bố trí trận pháp đi" Nhất Diệp nói.
"Dạ" Mã Nhã lập tức ngồi xổm xuống, cúi người lấy từ túi đựng đồ ra một ít đồ bố trí trận pháp, nghiêm túc ngồi vẽ trên mặt đất.
Mã Nhã bố trí một cái trận pháp đơn giản, chỉ có thể dùng hai lần, vừa ra ngoài sẽ tự động phá huỷ, cho nên thời gian bố trí cần tương đối ít, chỉ cần một tiếng là đã bố trí xong.
Mã Nhã nắm lấy tay Nhất Diệp, hai người thông qua Truyền Tống Trận đến được nơi tối tăm quen thuộc. Bây giờ nguyên thần Nhất Diệp đã hoàn chỉnh nên không còn cảm giác choáng váng nữa, cô dựa vào ký ức lần trước, dùng linh lực đốt 8 ngọn lửa ở 8 cái cột đá.
Không gian đen nhánh sáng ngời trong nháy mắt, Mã Nhã nhìn tế đàn to lớn trang nghiêm thì thành kính đi về phía trước, quỳ xuống đất cầu nguyện, trong miệng niệm thần chú mà Nhất Diệp nghe không hiểu.
Nhất Diệp yên tĩnh đứng bên cạnh chờ Mã Nhã cầu nguyện xong.
Khoảng chừng 15 phút trôi qua thì Mã Nhã cuối cùng cũng cầu nguyện xong, lúc cô mở mắt ra, tám cột đá đồng lời loé lên một chút. Mã Nhã lập tức vui vẻ, "Đáp lại em, Vu Cụ đáp lại em".
"Vậy mau lấy đi" Không ngờ lại thuận lợi như vậy, Nhất Diệp cũng có chút vui vẻ.
"Dạ" Mã Nhã đứng lên, khuôn mặt nhỏ bé nhìn chằm chằm vào giữa tế đàn, đôi tay bám vào trên tế đàn bắt đầu vận chuyển vu lực, khuôn tròn bắt đầu chuyển động xoay vòng, sau đó một viên linh châu hình tròn bỗng nhiên bay từ giữa tế đàn ra, yên lặng lơ lửng trước mặt Mã Nhã.
Mã Nhã vươn đôi tay ra, muốn nắm viên linh châu trong tay, kết quả viên linh châu vèo một cái bay lên trên.
"Không xong rồi, nó muốn chạy" Mã Nhã kinh hãi nói.
Nhất Diệp muốn đuổi theo thì bỗng nhiên trên không trung xẹt qua một thân ảnh màu đen, nắm viên linh châu dừng lại trên đỉnh cột đá của tế đàn.
Nhất Diệp chăm chú nhìn theo thì thấy đó là một con chim toàn thân đen nhánh đang dẫm lên viên linh châu, nhìn xuống hai người từ trên cao.
"Quạ đen?" Nhất Diệp nói.
"..." Vũ Quân cảm thấy sao tự nhiên mình có cảm giác thân thiết với cô gái này, chắc chắn là ảo giác.