Editor: Yuri Ilukh
"Vợ, sao em lại ở đây" Khoé miệng Vũ Quân còn chưa khô vết máu nhìn Nhất Diệp với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nhất Diệp cũng không nói lời nào, cô chỉ khuôn mặt trắng bệch của Vũ Quân không ngừng rơi nước mắt.
"Ta... ta đi về trước đây" Thanh Phong chân nhân cảm thấy mình vẫn nên đi trước thì hơn, không nên ở lại đây lâu.
Khoảnh khắc Thanh Phong chân nhân vừa rời khỏi động phủ, Nhất Diệp lao đến trước chỗ Vũ Quân đang ngồi, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi: "Là vì em.... nên mới có tâm ma sao?"
"Đừng khóc" Vũ Quân ngồi thẳng dậy nâng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt Nhất Diệp.
"Có phải vì em hay không?" Nhất Diệp né tránh động tác của Vũ Quân cố chấp hỏi.
"Em dừng khóc trước đã" Vũ Quân chưa bao giờ biết người vợ luôn luôn lạc quan của mình lại có thể khóc nhiều đến vậy.
"Em cũng không muốn, nhưng mà em không nhịn được" Nhất Diệp nức nở nói.
"Haizz!" Vũ Quân thở dài, giang hai tay kéo người vào lồng ngực nói, "Không nhịn được thì thôi".
Nhất Diệp vốn dĩ khóc rất thảm nhưng bị Vũ Quân ôm thì cô cảm thấy mình như mấy đứa trẻ vô cớ gây rối, rõ ràng chồng cô có việc lừa cô mà. Nghĩ thông suốt chuyện này thì Nhất Diệp rời khỏi lồng ngực Vũ Quân, hai con mắt đỏ hồng hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
"Không khóc nữa?" Vũ Quân thấy cuối cùng Nhất Diệp cũng ngừng khóc thì vui mừng cười.
"Anh..." Nhất Diệp nâng ống tay áo, cẩn thận lau đi vết máu nơi khoé miệng Vũ Quân, đau lòng nói: "Anh nói cho em biết đi, sao rốt cuộc lại thế này?"
"Lúc trước anh đã nói với em, một nửa dòng máu của anh là yêu tộc. Chỉ là sau khi dòng máu yêu tộc thức tỉnh, linh lực của dòng máu con người và yêu lực của yêu tộc không dung hợp được nên mới có phản ứng thế này" Vũ Quân an ủi, "Không liên quan đến em".
"Nhưng lúc nãy em nghe nhị sư huynh nói rõ ràng, chỉ cần anh phi thăng thượng giới thì sẽ có biện pháp" Nhất Diệp nói.
"Chỉ là có khả năng mà thôi, ai cũng không chắc chắn được là có biện pháp" Vũ Quân nói.
"Tiền bối Bạch Hổ không phải nói lên đó là có thể tìm được sao?" Nhất Diệp hỏi.
"Tiền bối Bạch Hổ nói ông ấy cũng chưa từng gặp ai có nửa huyết thống yêu tộc giống anh" Vũ Quân giải thích, "Ngài ấy chỉ nói phi thăng lên đó có thể tìm được tộc đàn Lôi Viêm Thần Điểu, hỏi họ xem có biện pháp nào không"
"Vậy còn chờ gì nữa, anh nhanh phi thăng đi" Nhất Diệp vội vàng nói.
"Nếu trên đó không có thì sao? Nếu anh lên rồi vẫn không giải quyết được thì sao?" Vũ Quân phản bác.
"Nhất định sẽ có!" Nhất Diệp khẳng định.
"Anh không lạc quan được như em vậy" Vũ Quân cười nói, "Nếu lên đó cũng không tìm được biện pháp giải quyết thì anh cũng chỉ còn sống được mấy trăm năm nữa thôi. Mấy trăm năm này không đủ để anh chờ em phi thăng".
"Em....em...." Nhất Diệp chưa bao giờ lại hận mình không chịu nỗ lực giống anh trai đến vậy, hơn ngàn năm mà tu vi mới chỉ Nguyên Anh Kỳ.
"Nếu vậy thì mấy trăm năm này anh đều ở bên cạnh em" Vũ Quân cười nói, "Giống như trước đây em đã nói, đi những nơi có phong cảnh xinh đẹp, giống như con người sống đến đầu bạc. Mấy trăm năm, nếu chúng ta không có lòng tham thì cũng coi như là mấy đời rồi".
"Em không cần, em không muốn anh xảy ra chuyện" Nhất Diệp lại sắp khóc, cô hận tu vi của mình sao lại thấp như vậy, tại sao không thể cùng Vũ Quân phi thăng.
"Mấy trăm năm rất dài, dài hơn so với 20 năm rất nhiều" Vũ Quân cười trấn an.
"Em không.... không".
"Em còn nhớ trước đây đã nói với anh thế nào không? Lúc đó..."
"Đều là em nói bừa thôi, lúc đó em cũng rất sợ chết" Tự mình đi tìm chết và người mình yêu đi tìm chết có thể giống nhau được sao? Lúc trước cô nói ra những lời đó là vì cô biết Vũ Quân không yêu cô. Nhưng bây giờ bọn họ □□, cô không thể tiếp nhận bất kỳ biến cố gì, dù là nhỏ nhất.
"Anh sẽ nỗ lực sống lâu một chút" Vũ Quân thấy Nhất Diệp thật sự đau lòng thì do dự một chút nói.
"Hu hu..." Nhất Diệp che miệng không ngừng khóc.
"Nhất Diệp, đừng khóc" Vũ Quân sợ cô như vậy nên mới không dám nói với cô, bây giờ thật sự anh không biết phải làm gì.
Vì vết thương của Vũ Quân vẫn chưa khôi phục nên Nhất DIệp khóc một trận rồi thôi. Hai người tạm thời gác cái đề tài này lại, tuy Vũ Quân có chút kinh ngạc nhưng anh sợ Nhất Diệp lại khóc nữa nên cũng không dám nhắc lại. Mà Nhất Diệp thì muốn Vũ Quân dưỡng thương cho tốt nên bản thân chạy đi tìm Thanh Phong chân nhân.
Thanh Phong chân nhân cũng không bất ngờ khi Nhất Diệp đến tìm, lúc trước ông đã nghĩ tới những vấn đề Nhất Diệp có thể hỏi nên đã nghĩ sẵn các lý do để thoái thác rồi.
"Nhị sư huynh, Vũ Quân, anh ấy..."
"Huynh biết muội muốn hỏi gì, ngồi xuống chúng ta từ từ nói" Thanh Phong chân nhân bảo Nhất Diệp ngồi xuống, thuận tiện rót cho Nhất Diệp một cốc trà, bản thân cũng bưng lên một cốc trà rồi mới từ tốn nói.
"Thật ra Thiên Huyền mất trí nhớ không phải do yêu lực và linh lực không ổn mà do ta và sư huynh phong ấn" Thanh Phong chân nhân nói ra sự thật dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhất Diệp, "Năm đó Thiên Huyền đuổi gϊếŧ Hắc Viêm Ma Tôn suốt 10 năm rồi quay về núi Phong Hoà, bên ngoài nhìn qua không có gì khác thường, hơn nữa đệ ấy cũng chủ động yêu cầu bế quan tu luyện chuẩn bị phi thăng, sau đó..."
Nhất Diệp nghe Thanh Phong chân nhân kể hết nguyên nhân hậu quả mọi chuyện xong thì vô cùng cảm động, "Nếu chồng vì muội hồn bay phách tán mới tạo ra tâm ma, vậy sao bây giờ muội đã trở về rồi mà anh ấy vẫn không thể phi thăng?"
"Chuyện này huynh cũng không biết, tâm ma là tâm ma, chỉ có bản thân người có tâm ma mới biết được" Thanh Phong chân nhân thở dài nói.
"Tiền bối Bạch Hổ nói tu vi theo tộc người của anh ấy đã có thể phi thăng, mà Lôi Viêm Thần Điểu không cần độ kiếp, chỉ cần giải trừ tâm ma là có thể lập tức phi thăng sao?" Nhất Diệp hỏi, "Chỉ có phi thăng thì anh ấy mới có hy vọng".
"Đúng vậy" Thanh Phong chân nhân gật đầu nói, "Sau khi phi thăng thì tu vi cũng sẽ từ Hoá Thần Kỳ đến Hợp Thể Kỳ, thực lực cũng tăng lên chắc là sẽ có biến hoá mới".
"Cho nên nhất định phải làm cho anh ấy phi thăng" Nhất Diệp âm thầm hạ quyết tâm.
Thật ra trong khoảng thời gian này Nhất Diệp không hề tu luyện, mỗi ngày đều ngu ngơ ở bên cạnh Vũ Quân vì sợ anh ấy phi thăng, muốn ở chung với anh nhiều hơn. Không ngờ rằng có một ngày cô lại mong chờ chồng mình phi thăng sớm một chút.
Cả ngày hôm sau Nhất Diệp cũng không đề cập đến chuyện phi thăng trước mặt Vũ Quân nữa, cũng không nói đến tâm ma của anh. Giống như chuyện gì cô cũng không biết, mỗi ngày cô đều tâm sự với Vũ Quân, xem hoa, ngắm cảnh, buổi tối thì cùng anh triền miên vô tận.
Vũ Quân nói với Nhất Diệp còn lại mấy trăm năm là do anh đánh giá tốt nhất về khả năng anh có thể bình yên vượt qua sự va chạm của hai linh lực. Trên thực tế, nếu một lần nào đó không chống đỡ được thì không còn sau đó nữa. Cho nên anh càng quý trọng thời gian hai người ở cạnh nhau hơn cả Nhất Diệp, cũng càng hiểu được lý do tại sao lúc trước Nhất Diệp cứ luôn quấn lấy anh.
Không biết là vì không nghĩ tới chuyện phi thăng nữa hay vì Nhất Diệp mất đi tìm lại được mà Vũ Quân cảm thấy bản thân có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu với Nhất Diệp mạnh hơn. Mà Nhất Diệp thì sẽ luôn không cự tuyệt anh, vào thời điểm hai người mây mưa Vũ Quân thường mất khống chế, mà Nhất Diệp bình thường không dùng pháp thuật nên thường bị anh làm cho ngất đi.
Một đêm này Vũ Quân bế Nhất Diệp từ Linh tuyền lên, cẩn thận đặt cô trên giường, không biết vì sao Nhất Diệp đã hôn mê bỗng chảy ra một giọt nước mắt.
Trong lòng Vũ Quân lo lắng, anh dùng ngón tay chạm vào giọt nước mắt kia, mọi chuyện đã xong rồi mà.
"Tại sao lại khóc?" Vũ Quân lên tiếng hỏi.
"Chồng" Nhất Diệp vô ý thức gọi.
"Anh đây" Vũ Quân ôm người vào trong ngực.
"Chồng đừng rời khỏi em" Nhất Diệp giống như đang nằm mơ.
"Anh không rời khỏi em" Vũ Quân trấn an.
"Anh không muốn phi thăng thì không phi thăng".
Vũ Quân nghe đến đây thì đoán là Nhất Diệp mơ về chuyện hôm đó.
"Anh muốn ở bên Nhất Diệp, Nhất Diệp rất vui vẻ".
"Ừm" Vũ Quân không nhịn được hơi mỉm cười.
"Nhất Diệp cũng muốn ở bên cạnh anh" Nhất Diệp lại chảy thêm một giọt nước mắt, "Chờ trăm năm sau, em sẽ đi theo anh".
Khoé miệng Vũ Quân chuyển từ cười mỉm thành cười khổ, thì ra là như vậy.
Vũ Quân buông Nhất Diệp ra, xoay người đi khỏi động phủ, đứng ở trên đỉnh núi chủ phong của núi Phong Hoà, gió đêm thổi quần áo anh toán loạn, anh lại lần nữa tự hỏi quyết định của chính mình.
Khi Vũ Quân rời đi không lâu thì Nhất Diệp vốn đang hôn mê bỗng mở mắt, cô ngồi ở trên giường nhìn động phủ, không biết chiêu này của cô có dùng được hay không nhưng cô đã không còn cách nào nữa rồi.
Đến khi sao mai mọc lên, ánh nắng lại lần nữa phủ đầy lục địa thì Vũ Quân cũng đưa ra một quyết định.
Vẫn nên đi phi thăng thôi, chờ anh phi thăng rồi thì Nhất Diệp vì tìm anh sẽ tự mình đi lên thượng giới, ở đó có người nhà của Nhất Diệp, Cửu Liên chân quân nhất định sẽ không để Nhất Diệp xảy ra chuyện. Còn bản thân anh? Vũ Quân hơi mỉm cười, nếu may mắn có thể tìm được biện pháp giải quyết vấn đề sức mạnh hỗn loạn này thì sẽ có thể gặp lại Nhất Diệp, nếu không giải quyết được thì cũng đủ thời gian để Nhất Diệp đi tìm anh.
"Chồng!" Nhất Diệp đứng dưới ráng vàng nhẹ giọng gọi.
Vũ Quân xoay người, cười cười vẫy tay với Nhất Diệp, "Lại đây".
Nhất Diệp cười tiến vào lồng ngực Vũ Quân.
"Vợ ơi, giúp anh một chuyện được không" Vũ Quân cười nói.
"Giúp chuyện gì?" Nhất Diệp khó hiểu hỏi.
"Giúp anh nhìn lòng mình" Vũ Quân nói.
"Hả??" Nhất Diệp nhấp nháy đôi mắt đầy khó hiểu.
Vũ Quân cười khẽ, cúi đầu chống trán vào trán Nhất Diệp, nhắm mắt nói, "Tiến vào thức hải của anh".
"Chính là..." Thức hải là nơi quan trọng nhất của một tu sĩ, Nguyên Anh bị huỷ có thể luyện lại, thân thể bị huỷ có thể trọng sinh, còn thức hải là nơi chứa đựng nguyên thần, một khi bị huỷ thì không còn phương pháp xoay chuyển.
"Tâm ma của anh trốn quá kỹ, em vào tìm giúp anh xem" Vũ Quân thúc giục.
"Được!" Nhất Diệp biết Vũ Quân tin tưởng mình thì vô cùng cảm động, cô không hề chần chừ dùng thần thức của mình tiến vào thức hải không chút phòng vệ với cô của Vũ Quân.
Thức hải của Vũ Quân vô cùng xinh đẹp, trong đó là một biển hoa vô cùng xinh đẹp, cá, chim gì cũng đều có trong đó nhưng lại không thấy bản thân Vũ Quân. Nhất Diệp có chút kỳ lại gọi, "Chồng ơi".
Cả buổi không ai trả lời.
Nhất Diệp lại gọi thêm vài tiếng nhưng cũng không có ai trả lời như cũ, Nhất Diệp đành phải tự mình tìm kiếm bên trong. Nhưng ngoại trừ biển hoa ra thì gì cũng không có, Nhất Diệp đi tới đi lui bên trong, thậm chí còn ngu ngơ nói chuyện phiếm với mấy bông hoa trong đó nữa, đương nhiên là không thu hoạch được gì.
Cô tìm kiếm rất lâu, rất lâu, cuối cùng chân cũng mỏi rã rời, cô ủ rũ ngồi xuống đất, buồn bực chu miệng.
"Sao lại không vui vậy" Một giọng nam dịu dàng bỗng nhiên vang lên, Nhất Diệp quay đầu lại, chợt gặp được Vũ Quân áo đen.
Tuy rằng chồng cô mặc quần áo gì cũng rất đẹp trai nhưng màu đen thoạt nhìn vẫn có chút không ổn, "Chồng ơi, anh đi đâu mà em tìm mãi không được".
"Anh cũng đi tìm em" Vũ Quân áo đen cười trả lời.
"Vậy..." Nhất Diệp còn muốn nói gì nữa thì thân ảnh cô bỗng trở bên mơ hồ, sau một trận choáng váng cô đã về với thân thể mình.
"Sao lại thế này?" Nhất Diệp ngạc nhiên.
Vũ Quân đứng thẳng thân thể, trong mắt mang theo ý cười vô cùng thoả mãn, "Tìm được rồi".
"Cái gì?" Nhất Diệp khó hiểu hỏi.
"Tâm ma?" Vũ Quân trả lời.
"Vậy..." Nhất Diệp có chút thấp thỏm và chờ mong nhìn về phía Vũ QUân.
"Nếu anh phi thăng, em có đến tìm anh không?" Vũ Quân hỏi.
"Có!" Nhất Diệp biết Vũ Quân muốn phi thăng thì lập tức gật đầu thật mạnh trả lời, "Em sẽ nỗ lực tu luyện, cố gắng tu luyện sớm ngày phi thăng, sẽ không để anh phải chờ lâu".
"Nếu anh phi thăng thì không thể giúp em chắn lôi kiếp được nữa".
"Không sợ, chỉ cần không chết là được, em sẽ đi tìm anh" Nhất Diệp kiên định nói.
"Vậy... từ ngày mai bắt đầu giúp anh hoá giải tâm ma đi" Vũ Quân bất đắc dĩ nói.