Editor: Yuri Ilukh
Đại điện của trưởng môn Khôn Hoà Tông.
Cửu Liên nắm tay Bảo Bảo đứng ở trung tâm đại điện nhìn về phía trưởng môn đầu bạc râu trắng phía trước.
"Đứa bé bên cạnh con là Lôi Viêm Thần Điểu hôm qua con cướp về từ Đăng Tiên Đài hả?" Khôn Hoà trưởng môn tuỳ ý hỏi.
"Trưởng môn, đứa bé này là con trai do em gái đệ tử ở hạ giới sinh ra, hôm qua con chỉ đi đón cháu trai của mình mà thôi, nói cướp thì hẳn phải là bọn họ mới đúng" Cửu Liên Chân Quân chắp tay hành lễ.
Bảo Bảo tò mò nhìn, thấy cậu mình hành lễ thì cũng bắt chước làm theo.
"Đứa trẻ này thật là thông minh" Trưởng môn cười khen Bảo Bảo một câu.
"Mẹ con nói con là thông minh nhất, khi còn ở trong bụng mẹ, mẹ đã thường xuyên khen con thông minh" Bảo Bảo kiêu ngạo ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ.
"Phải vậy không, vậy cha con là ai?" Trưởng môn cười hỏi.
"Cha con tên là Vũ Thiên Huyền" Bảo Bảo nhớ rõ chuyện này, "Mẹ con nói, cha là một người đẹp trai không thua gì cậu con".
"Ha ha, vậy cha và mẹ con đều ở tiểu thế giới sao?" Trưởng môn hỏi.
Bảo Bảo vừa muốn trả lời thì Cửu Liên lại giành nói trước, "Trưởng môn, Vũ Thiên Huyền đã phi thăng từ lâu, nhưng mà cậu ta chỉ là nhân tu không phải yêu tộc. Đến bây giờ nguyên nhân tại sao em gái đệ tử sinh hạ Bảo Bảo con vẫn không biết, đành phải chờ em gái con phi thăng thì mới giải đáp được. Nhưng mà Bảo Bảo thật sự là cháu ngoại của con".
"Không sao, thế giới vô biên, những chuyện kỳ lạ nhiều không đếm xuể, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi" Trưởng môn xua tay nói, "Dòng máu con người của đứa bé này tuy bị dòng máu của Lôi Viêm Thần Điểu áp chế nhưng ta vẫn có thể nhìn ra sự liên hệ huyết thống mỏng manh trên người hai con".
Trưởng môn bây giờ có tu vi Đại Thừa sơ kỳ, tuy rằng không phải Đại Thừa hậu kỳ như sư phụ của Cửu Liên nhưng chuyện xem xét dòng máu đối với ông là chuyện không khó.
"Chuyện hôm qua con không cần quá mức lo lắng" Trưởng môn không quên nguyên nhân hôm nay Cửu Liên đến tìm ông, "Lát nữa ta sẽ nói với trưởng lão ngoại giao đi giải thích mọi chuyện, nếu đứa bé này là cháu ngoại của con thì con làm vậy không có vấn đề gì. Mấy môn phái khác cũng sẽ không có ý kiến".
"Đa tạ trưởng môn" Cửu Liên vốn nghĩ nếu chuyện này không giải quyết tốt đẹp được thì anh sẽ mang Bảo Bảo rời khỏi Khôn Hoà Tông.
"Đi ra ngoài đi" Trưởng môn vẫy vẫy ống tay áo nói.
Cửu Liên hành lễ, Bảo Bảo lại học theo, sau đó hai người mới rời khỏi đại điện. Khi vừa ra khỏi phạm vi của đại điện thì Cửu Liên chân quân liền ôm Bảo Bảo vào trong ngực, dẫm lên kiếm khí bay một mạch về sơn động của mình. Chỉ là trước khi tới nơi, Cửu Liên chân quân nhìn thấy ngọn núi của mình tràn đầy tuyết trắng khác hẳn với những ngọn núi xanh biếc khác thì hơi nhăn mày.
"Bảo Bảo, con có cảm thấy ở đây lạnh không?" Cửu Liên chân quân hỏi.
"Không lạnh đâu" Bảo Bảo lắc đầu nói.
Cửu Liên chân quân nghĩ khi đệ tử có tu vi kém vào núi báo tin cũng bị lạnh run bần bật thì lập tức vui vẻ khen ngợi: "Không tồi"
Bảo Bảo không hiểu được ngẩng đầu, không sợ lạnh đã được khen sao, cậu rất là thích mình nha.
"Cậu ơi, lúc nãy tại sao cậu nói Vũ Thiên Huyền không phải cha con?"
"Cậu, cậu nói xem khi cha nhìn thấy con có phải cũng rất ngạc nhiên không?" Bảo Bảo từng nghe Nhất Diệp nói đến tận khi cha cậu phi thăng thì mẹ mới phát hiện ra cậu, cha cậu có khả năng còn chưa biết đâu.
Cửu Liên chân quân gật đầu tỏ ý sẽ ngạc nhiên.
"Cậu ơi, tại sao khi cha con phi thăng lại không tới tìm cậu?" Bảo Bảo lại hỏi, "Mẹ con nói cha đã đồng ý với mẹ là một khi phi thăng sẽ tới tìm cậu nói chuyện mẹ đã tìm được thân thể cho cậu biết".
"Chuyện này cậu cũng rất muốn biết" Cửu Liên chân quân chỉ cần nghĩ đến chuyện mình biết tin tức muộn tận 1000 năm thì lập tức muốn tìm Vũ Thiên Huyền quyết đấu, "Cậu đã hỏi thăm tin tức của Ất Hoả chân nhân, đến khi tìm được Ất Hoả chân nhân thì cậu sẽ đi hỏi xem ông ấy có biết nơi cha con ở không".
Ất Hoả chân nhân là sư phụ của Vũ Quân ở hạ giới.
"Thật tốt quá, thật tốt quá, con có thể sớm nhìn thấy cha rồi" Bảo Bảo vui vẻ nhảy nhót.
Cửu Liên chân quân bỗng nhiên có chút không thoải mái, anh quyết định khi tìm được nơi Vũ Quân ở thì sẽ chờ muộn một chút mới đi tới đó.
"Tìm được cha rồi thì Bảo Bảo sẽ có tên" Bảo Bảo tâm tâm niệm niệm muốn có tên đã rất nhiều năm.
"Tên?" Cửu Liên sửng sốt, "Nhất Diệp không đặt tên cho con à?"
"Mẹ nói chờ con tìm thấy cha rồi thì cha sẽ đặt tên cho con" Bảo Bảo nói.
"Để cậu đặt tên cho con" Cửu Liên chân quân suy nghĩ trong lòng.
"Nhưng mẹ nói muốn cha đặt tên cho con" Bảo Bảo có chút chần chừ nói.
"Bảo Bảo không thích cậu đặt tên cho con sao?" Cửu Liên nói.
"Không phải, không phải, con sợ mẹ không vui" Bảo Bảo nhanh trí ném nồi.
"Không cần để ý tới con bé" Cửu Liên chân quân lạnh lùng hừ một tiếng, cháu trai của anh, đương nhiên do anh đặt tên.
Vì vậy Cửu Liên chân quân quay về động phủ suy nghĩ ba ngày ba đêm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được tên thích hợp, bỗng nhiệm cảm thấy họ Vũ thật sự quá khó để đặt tên. Anh đang rối rắm định để Vũ Thiên Huyền tự đi mà nghĩ tên, kết quả đi ra khỏi động phủ liền thấy cháu trai nhà mình hoá ra nguyên hình đang chở cô bé linh khí Vân Hoạ trên lưng bay lượn nhảy múa trên không trung, ánh mắt trời chiếu lên đôi cánh đen nhánh của Lôi Viêm Thần Điểu phát ra ánh sáng chói loà. Trong lòng Cửu Liên nảy ra ý tưởng, nghĩ tới một cái tên vô cùng chuẩn xác.
"Cậu...." Bảo Bảo thấy cậu ra ngoài thì hỏi, "Đã nghĩ xong tên cho con rồi sao?"
"Ừm" Cửu Liên chân quân gật đầu, ánh mắt mang theo vẻ vui sướng nói, "Đặt tên là Diệu" Cửu Liên chân quân dùng linh lực viết ra chữ Diệu trên mặt đất.
"Vũ Diệu? Có nghĩa là gì?" Bảo Bảo hỏi.
"Mặt trời, mặt trăng, sao Kim, sao Mộc, sao Thuỷ, sao Hoả, sao Thổ, bảy hành tinh được gọi là thất diệu" Vân Hoạ nhỏ giọng nói, "Nghĩa là chiếu rọi ánh sáng".
"Thật là lợi hại" Bảo Bảo nghe không hiểu lắm nhưng vẫn cảm thấy vô cùng lợi hại.
Cửu Liên chân quân nhìn thoáng qua Vân Hoạ, lần đầu tiên tò mò với sức mạnh kỳ lạ trên người cô bé, linh khí bình thường sẽ không thể nghĩ tới thất diệu, ngay cả anh mà cũng chỉ nghĩ tới nghĩa chiếu rọi.
Vân Hoạ cảm thấy Cửu Liên chân quân đang nhìn mình thì bị doạ tránh sau lưng Bảo Bảo, Bảo Bảo khó hiểu nhìn cậu mình.
Cửu Liên chân quân thấy vậy thì không đánh giá Vân Hoạ nữa, chỉ quay đầu nhìn về phía chân trời, chỉ chốc lát sau, trên không trung bỗng có một bóng người bay từ xa tới, thân ảnh kia thấy Cửu Liên chân quân đã phát hiện ra thì lớn tiếng gọi, "Sư đệ".
Cửu Liên chờ Phong Dã chân nhân đáp xuống đất rồi mới hỏi, "Em gái đệ phi thăng lên đây rồi sao?"
Bảo Bảo vừa nghe thấy thế thì đôi mắt lập tức sáng lên.
"Không phải" Phong Dã chân nhân lắc đầu.
"Vậy huynh tới đây để làm gì?" Cửu Liên thu hồi ánh mắt trong một giây.
"Chuyện lần trước huynh nói đệ quên rồi sao?" Phong Dã chân nhân nói.
"Chuyện gì?"
"Chuyện đi Thanh Dược Môn cùng huynh" Phong Dã chân nhân nhắc nhở nói, "Bây giờ đan dược chứa rất ít độc, sau khi dùng cũng có thể bài tiết ra ngoài cơ thể, sẽ không ảnh hưởng đến tư chất của chúng ta, nhưng..."
"Lần trước không phải huynh nói đan dược gần như không có độc sao?" Cửu Liên chân quân nhìn vị sư huynh mấy hôm trước còn ồn ào gõ cửa động phủ của mình kể chuyện.
"Huynh có nói sao?" Phong Dã chân nhân giả bộ quên hỏi.
"Có nói"
"Chắc chắn là huynh nói về đan dược do Thanh Ngọc tiên tử luyện chế đó" Phong Dã chân nhân lập tức nói, "Dược sư có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm ở Phù Sinh Giới này chỉ có 3 người, Thanh Ngọc tiên tử của Thanh Dược Môn là một trong số đó. Lần này bà ấy đã bế quan xong, đệ có biết là bao nhiêu người mang theo linh thảo và bảo vật đi nhờ bà ấy luyện đan không?"
"Không có hứng thú" Cửu Liên chân quân trả lời.
"Sư đệ à, đệ ở đỉnh Hợp Thể hậu kỳ đã hơn trăm năm, bây giờ chỉ cần một viên Thanh La Đan là đệ có thể đạt tới Độ Kiếp kỳ" Phong Dã chân nhân buồn thúi ruột.
"Không vội, từ từ đột phá" Cửu Liên chân quân bình tĩnh nói.
"Đệ không vội nhưng huynh gấp" Phong Dã chân nhân nói xong thì liền xấu hổ, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng về phía Cửu Liên chân quân.
Cửu Liên chân quân nhướng mày, nghĩ đến tu vi của Phong Dã chân nhân bây giờ hình như cũng ở Hợp Thể hậu kỳ nên có chút hiểu được, anh vươn tay lấy một phương thuốc trong túi Càn Khôn ra đưa cho Phong Dã chân nhân.
"Sư đệ..." Phong Dã chân nhân không nhận, kinh ngạc nhìn về phía Cửu Liên chân quân.
"Nhờ dược sư luyện chế đan dược thì phải đồng ý bọn họ một điều kiện, đệ không thể tuỳ tiện hứa hẹn với người khác, cũng sẽ không vì một viên đan dược mà làm chuyện mình không muốn, do đó đệ sẽ không đi tìm dược sư luyện đan" Cửu Liên nói, "Phương thuốc này là đệ ngẫu nhiên tìm được, cất giữ đã lâu mà cũng không có tác dụng gì, chi bằng đưa cho sư huynh".
Phong Dã chân nhân hiện lên vẻ hổ thẹn, "Sư đệ, có phải đệ vẫn luôn biết huynh tới đây là vì phương thuốc này không.
"..." Cửu Liên chân quân không nói gì, đúng là anh vẫn luôn biết, chỉ là Phong Dã chân nhân không mở miệng nói với anh nên anh cũng không chủ động đưa ra.
Phong Dã chân nhân lập tức xấu hổ không biết trốn vào đâu, xoay người định rời đi. Cửu Liên thấy thế thì vội vàng gọi lại, Cửu Liên vẫn luôn vô cùng kính trọng vị sư huynh này. Từ khi anh phi thăng đến giờ, Phong Dã sư huynh dìu dắt anh từ lúc không hiểu gì cho tới bây giờ, bây giờ tu vi của anh cũng đã bằng ông ấy, ở bí cảnh ông ấy cũng giúp anh nhiều lần, tìm được bảo vật cũng chưa bao giờ tham lam giữ một mình.
"Đệ biết sư huynh không ham hố gì phương thuốc của đệ" Cửu Liên nói, "Đệ biết sư huynh chuẩn bị rất nhiều thảo dược cho Thanh La Đan, đệ cũng tin tưởng, huynh cầm đan phương đi đổi lấy thuốc, nếu mười phần thảo dược kia chỉ luyện được một viên Thanh La Đan thì sư huynh cũng sẽ cho đệ".
"Sư đệ, đệ..." Phong Dã chân nhân ngây ngẩn cả người, hiển nhiên là không ngờ Cửu Liên chân quân nhìn thấu suy nghĩ của ông. Không sai, ngay từ đầu ông đã tính toán như vậy, Thanh Ngọc tiên tử là một trong ba dược sư giỏi nhất Phù Sinh Giới, có thể luyện ra đan dược cực phẩm, các đại năng nhờ bà ấy luyện thuốc nhiều vô kể, chỉ bằng thực lực của ông thì căn bản không thể nhìn thấy cả mặt của Thanh Ngọc tiên tử. Chỉ có thể lấy phương thuốc thượng cổ của Cửu Liên thì mới hấp dẫn được sự chú ý của Thanh Ngọc tiên tử, mới có thể nhờ bà ấy luyện đan. Mà với thực lực của Thanh Ngọc tiên tử thì vẫn có thể luyện 2 viên Thanh La Đan trở lên. Ông chỉ muốn đi nhờ xe một chút chứ cũng không muốn tham ô đan dược của sư đệ mình.
"Sư huynh, thật ra đệ vẫn luôn đợi huynh mở miệng nói với đệ" Cửu Liên trực tiếp nhét phương thuốc trong tay vào người Phong Dã chân nhân, "Huynh hẳn là hiểu tính cách của đệ, lần sau huynh muốn gì thì cứ trực tiếp mở miệng, nếu có thể đệ sẽ cho huynh, nếu không thể thì tất nhiên đệ sẽ không cho".
Phong Dã chân nhân bị chấn động khi nghe Cửu Liên nói, ngay sau đó hành lễ thật sâu với Cửu Liên, "Là sư huynh keo kiệt".
Cửu Liên hơi mỉm cười, thấy khúc mắc của sư huynh đã được hoá giải thì vươn tay với Bảo Bảo, định mang hai người trở về động phủ.
"Cậu ơi, Bảo Bảo có thể nhờ cậu một việc không?" Bảo Bảo nắm lấy tay cậu mình nhưng vẫn đứng im bất động.
"Chuyện gì?" Cửu Liên hiếu kỳ.
"Phương thuốc..." Bảo Bảo chỉ vào phương thuốc trên người Phong Dã chân nhân.
Phong Dã chân nhân nhíu mày, nhưng cũng buông tay rất nhanh, ông vừa mới cởi bỏ khúc mắc trong lòng, mọi chuyện đã thông suốt hơn rất nhiều, nghe Bảo Bảo nói thì lập tức đưa phương thuốc cho Bảo Bảo, "Con muốn phương thuốc này sao?"
Cửu Liên nhíu mày, vừa định lên tiếng thì thấy Bảo Bảo lắc lắc đầu nói, "Phong Dã sư bá, Bảo Bảo không cần phương thuốc, Bảo Bảo chỉ muốn sao chép lại một chút".
"Con sao chép phương thuốc này làm gì?" Cửu Liên hỏi.
"Mẹ rất thích luyện đan" Bảo Bảo trưng ra vẻ mặt vô cùng đáng yêu, "Con nghe cậu và sư bá nói thì biết phương thuốc này vô cùng lợi hại, do đó con muốn chép lại, chờ mẹ phi thăng thì sẽ đưa cho mẹ, chắc chắn mẹ sẽ khen Bảo Bảo".
Cửu Liên nghe xong thì mới nhớ tới trước khi Nhất Diệp bị thương thì thật sự rất thích luyện đan.
"Sư đệ, em gái đệ thích luyện đan sao? Một nhà bọn đệ đều là thiên tài, chắc là..." Phong Dã chân nhân kích động nói.
"Con bé chỉ chơi đùa mà thôi, ở trong phòng luyện đan một ngày là không chịu nổi rồi" Cửu Liên chân quân nói.
Phong Dã chân nhân nghĩ nghĩ, mấy dược sư luyện đan thì chỉnh tới chỉnh lui cả tháng không ra khỏi cửa phòng luyện đan, do đó cảm thấy khả năng thành đại sư của em gái sư đệ không lớn.
Chờ Phong Dã chân nhân bay đi thì Cửu Liên chân quân ôm Bảo Bảo, Bảo Bảo ôm Vân Hoạ, từ từ đi về động phủ. Khi vừa tới cửa động phủ thì Vân Hoạ nhỏ giọng nói với Bảo Bảo, "Tớ cảm thấy vị sư bá kia chắc là không lấy được đan dược mong muốn".
Cửu Liên chân quân vừa nghe tiếng động thì lại nghe Bảo Bảo nói, "Sao thế?"
"Lúc nãy tớ lặng lẽ tính một quẻ, kết quả cho thấy việc mà sư bá kia mong muốn sẽ thành công dã tràng thôi" Vân Hoạ nói.
"Sư bá thật đáng thương" Bảo Bảo nói.
Cửu Liên nghe xong cũng không để trong lòng, tu vi của linh khí này không cao, sao có thể nhìn thấu mệnh số của sư huynh được.
*công dã tràng: Công khó nhọc mà vô ích như việc dã tràng xe cát. Dã tràng xe cát biển đông, Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì