Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh Không Biết

Editor: KiL

Phòng bao số 206 trên tầng hai, nhân viên phục vụ đã đợi ở cửa, thấy bọn Hướng Vãn đến gần lập tức mở cửa. Bên trong quả nhiên đã có người chờ ở đó, Lệ Hành, Kỷ Minh Thành, đương nhiên còn có Giang Ngư Chu, ba người đã ngồi trước bàn, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa.

Hướng Vãn quay đầu nhìn Chu Thanh Dương phía sau, Chu Thanh Dương mỉm cười với cô.

Vốn ba người đang ngồi đều là một mặt mong đợi nhìn về phía cửa bên này, thấy tình cảnh này, Kỷ Minh Thành và Lệ Hành trước tiên đưa mắt nhìn về phía Giang Ngư Chu ngồi ở giữa.

Trong phòng bao mở đèn trần, ánh sáng của chiếc đèn treo pha lê lộng lẫy bao trùm xuống từ đỉnh đầu, rơi vào trán của anh, tia sáng ở nơi xương lông mày gấp khúc tản ra hai bên, đôi mắt dưới cặp lông mày anh tuấn kia lộ ra sâu thẳm mà ngưng trọng, ánh mắt anh nhàn nhạt rơi vào trên người Hướng Vãn.

Mà Hướng Vãn, căn bản không nhìn anh. Cô quay đầu nhỏ giọng trao đổi với Chu Thanh Dương bên cạnh, cũng không biết nói đến chuyện thú vị gì, trên mặt cười nhẹ nhàng.

"Cái này, cậu ấy là em họ tôi Chu Thanh Dương, mới từ nước ngoài trở về, đúng rồi, cậu ấy và cô giáo Hướng trước kia là hàng xóm." Chu Tề Dương kiên trì giới thiệu, đưa tay kéo kéo Chu Thanh Dương, "Mau chào hỏi với mọi người đi."

Mấy người đang ngồi Chu Thanh Dương đều biết, trước khi ra nước ngoài anh ấy thường xuyên đi theo sau mông người anh họ Chu Tề Dương này ăn uống miễn phí, đều đã gặp mấy người anh em tốt của anh ta, chẳng qua sau khi ra nước ngoài anh ấy cũng không gặp lại mấy vị này, mà chính anh ấy cũng thay đổi rất nhiều, dẫn đến người đang ngồi đều không nhận ra được.

"Chào ba anh, em là Chu Thanh Dương."

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không ai để ý đến anh ấy, mà ba anh chỉ là đưa mắt nhìn anh ấy, không nói chuyện.

Sau một lát, Lệ Hành đứng lên, "Thanh Dương à, cậu từ Mỹ về rồi? Cao lớn hơn không ít ha, anh cũng không nhận ra rồi, cái đó đừng đứng, lại đây ngồi đi."

Nói rồi nháy nháy mắt với Kỷ Minh Thành, đối phương lĩnh hội, nhanh chóng đứng lên đến bên chỗ Lệ Hành, nhường ra chỗ ngồi bên tay phải của Giang Ngư Chu.

Chỗ ngồi là vừa vặn, trước đó Chu Tề Dương cũng không đánh tiếng muốn mang thêm một người tới nữa, nhân viên phục vụ thấy tình cảnh này thì cầm tới một cái ghế từ bên cạnh, Chu Thanh Dương tiến lên tiếp được, "Cảm ơn, để tôi tự làm."

Bàn tròn lớn chỉ ngồi sáu người thì hơi lộ ra trống trải, khắp nơi có thể tận dụng triệt để, Chu Thanh Dương chuyển cái ghế trong tay, đẩy về phía trước.

Trực tiếp chen vào giữa Giang Ngư Chu và Hướng Vãn.

"Giang đại ca." Chu Thanh Dương chủ động thể hiện thiện chí, chào một tiếng, lại không chờ Giang Ngư Chu làm ra bất kỳ phản ứng nào, anh ấy đã quay đầu về bên khác nói chuyện với Hướng Vãn.

"Em vẫn còn ở chỗ ấy sao?"

Hướng Vãn gật gật đầu, "Bọn em còn có thể đi chỗ nào chứ?"

Chu Thanh Dương: "Dì Hướng vẫn khỏe chứ?"

"Rất khỏe."

"Ồ, để hôm nào anh đến thăm dì ấy một chút, nếu không ngày mai luôn đi, ngày mai là thứ bảy anh đến nhà em đi."

Hướng Vãn: "Được, chắc chắn là mẹ em nhận không ra anh."

Chu Thanh Dương: "Chắc chắn nhận ra, ánh mắt kia của mẹ em tinh tường lắm đấy, lúc nhỏ anh giấu bài thi của em trên lưng dì ấy đều có thể tìm ra được...."

"Anh còn có mặt mũi nói, lần đó về nhà em còn bị mẹ đánh một trận."

Hai người nói đến chuyện thú vị khi còn bé không khỏi cười ha hả, cuối cùng, còn không coi ai ra gì trao đổi số điện thoại.

Hai người này nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay, mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ đến chuyện sẽ diễn biến thành như vậy. Cuối cùng ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn về phía Chu Tề Dương, Giang Ngư Chu cũng yên lặng nhìn anh ta, khóe miệng Chu Tề Dương giật một cái, ý muốn tự tử cũng đã có.

"Thanh Dương, đừng chỉ lo nói chuyện, mau mời rượu đi. Trước tiên kính Giang đại ca của cậu một ly, hôm nay là Giang đại ca của cậu mời khách." Chu Tề Dương không thể đổ trách nhiệm cho người khác, mở miệng cắt đứt hình thức nói chuyện riêng của Chu Thanh Dương, đồng thời đem đề tài chuyển tới trên người Giang Ngư Chu. Người là anh ta mang tới, anh ta phải phụ trách tới cùng.

Chu Thanh Dương ồ một tiếng, cầm lấy ly rượu trên bàn, quay đầu cười cười với Giang Ngư Chu, "Xin lỗi anh, em và Tiểu Vãn đã rất nhiều năm không gặp, hôm nay gặp được thực sự rất vui vẻ, quên mất mời rượu mọi người, Giang đại ca em xin kính trước."

Tiểu Vãn?

Hừ, còn gọi rất thân mật cơ đấy.

Trên mặt Giang Ngư Chu cười nhìn anh ấy, trong lòng lại hận không thể bóp chết anh ấy. Anh không tiếp lời, cầm ly rượu đụng đụng với Chu Thanh Dương, tùy ý nhấp một ngụm. Chu Thanh Dương gác lại ly rượu, khi người phục vụ đi lên thêm chén, Giang Ngư Chu nhàn nhạt mở miệng: "Cậu và Hướng Vãn là hàng xóm?"

Chu Thanh Dương gật gật đầu với anh qua khe hở cánh tay của nhân viên phục vụ, "Ừm, là loại cửa đối diện nhau kia, lúc tiểu học bọn em đều là cùng đi cùng về."

"Thật sao?" Giang Ngư Chu nhàn nhạt đáp lời, không nhẹ không nặng nói, "Thế giới thật đúng là nhỏ bé, quay tới quay lui đều là người quen, có điều....." Anh dừng lời một chút, khóe miệng tràn ra mỉm cười, "Xưng hô này về sau thật đúng là phiền phức, cậu và Hướng Vãn là bạn tốt, cô ấy lại là người phụ nữ của tôi, sau này ước chừng cậu nên đổi cách xưng hô rồi."

Chu Thanh Dương quay đầu nhìn Hướng Vãn, chỉ nghe cô nói: "Em không có quan hệ gì với anh ta, anh đừng nghe anh ta nói nhảm."

Chu Thanh Dương ngẩn người, lại quay đầu nhìn Giang Ngư Chu, Giang Ngư Chu mím môi, trong tay nắm thật chặt cái ly vừa đổ đầy rượu, khớp xương dần dần trắng bệch.

Chu Thanh Dương sửng sốt lần nữa, nhìn về phía anh họ của anh ấy, chỉ thấy đối phương đang có vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm anh ấy, lúc này Chu Thanh Dương mới xác định được một điều, bầu không khí đêm nay rất quỷ dị.

Còn nữa: Hai người bên người đang chiến tranh lạnh, anh ấy kẹp ở giữa làm bánh bao nhân thịt.

Chu Thanh Dương khụ khụ hai tiếng, mông dần dần dịch chuyển khỏi ghế, "Cái đó, em vẫn là qua chỗ anh em ngồi thôi."

Mông vừa rời khỏi mặt ghế thì bị Hướng Vãn đè lại, "Chuyển đến chuyển đi không sợ phiền à, an vị chỗ này đi."

Trong lòng Chu Thanh Dương có chút uất ức, anh ấy muốn nói gì đó để hòa hoãn loại xấu hổ này, Hướng Vãn bỗng nhiên nhích lại gần, che tay ghé vào tai anh ấy thấp giọng nói một câu, bởi vì âm thanh rất nhỏ, lại dán vào bên tai Chu Thanh Dương nói, người khác hoàn toàn không nghe được.

Chu Thanh Dương nghe rõ ràng, nét mặt của anh ấy có vẻ như rất bất ngờ, chẳng qua cũng không nói chuyện, ánh mắt hơi động, im lặng xác nhận với đối phương.

Con ngươi Hướng Vãn co rụt lại, cũng dùng ánh mắt trả lời anh ấy.

Chu Thanh Dương thu được tín hiệu, quay đầu rũ mắt, như lẩm bẩm nói: "Vậy anh vẫn ngồi chỗ này thôi." Sau đó, anh ấy bưng ly rượu lên mời rượu những người khác đang ngồi, mời rượu xong cũng mặc kệ ánh mắt kì quái của người khác chăm chú nhìn mình, lại ngoái đầu lại nói chuyện với Hướng Vãn.

Bầu không khí trong phòng bao gần như đến mức căng thẳng tột độ, những người khác không biết nên nói lời gì, đều giữ im lặng, Chu Thanh Dương cùng Hướng Vãn lại làm theo ý mình, tiếng nói nhỏ vẫn luôn chưa từng đứt đoạn, dường như hai người này có chuyện nói không hết.

Rõ ràng, một buổi tụ hội vui vẻ bị vị khách không mời mà đến Chu Thanh Dương này quấy rối, Chu Tề Dương ngoại trừ xúc động muốn chết còn cảm thấy mình có chút nghiệp chướng nặng nề, có điều hiện tại anh ta có mở miệng nói cái gì thì Chu Thanh Dương cũng sẽ không nghe anh ta, cái vừa mới nãy kia, ai cũng nhìn ra, hôm nay Hướng Vãn là tận lực lôi kéo Chu Thanh Dương để Giang Ngư Chu khó xử.

Chu Tề Dương có chút đồng tình nhìn Giang Ngư Chu một chút, trong lòng lặng lẽ nghĩ, đợi chút nữa sau khi kết thúc để anh đánh một trận cho hả giận. Cách thức mà mấy anh em ở chung đó là, bất kể là vui hay không vui, đánh hội đồng một trận là xong việc. Ví dụ như lần trước, Lệ Hành theo đuổi vợ mình thành công, phấn khích đến không biết làm sao phát tiết, liền hẹn mấy người bọn họ ra ngoài, đánh một trận. Chẳng qua với trạng thái hôm nay của Giang Ngư Chu, không đánh gãy một cái chân của anh ta thì sợ là sẽ không bỏ qua, Chu Tề Dương ở trong lòng yên lặng cầu nguyện cho mình.

Giang Ngư Chu ở đối diện bỗng nhiên đứng lên.

"Cậu đi đâu vậy?" Chu Tề Dương nhìn thấy đầu tiên, như là phản xạ có điều kiện hỏi thăm.

Giang Ngư Chu nhàn nhạt liếc nhìn anh ta, ánh mắt tận lực dừng lại hai đến ba giây, sau đó trả lời: "Phòng vệ sinh."

Chu Tề Dương yên lặng đứng dậy, sau khi Giang Ngư Chu rời đi cũng đi ra cửa phòng bao.

Quả nhiên Giang Ngư Chu không đi xa, đang đứng hút thuốc nơi cửa sổ cuối hành lang, bước chân Chu Tề Dương thong thả, chậm rãi đi qua.

Giang Ngư Chu đứng không nhúc nhích, thậm chí quay đầu nhìn một cái cũng không có, anh hít một hơi thuốc lá, chậm rãi phun khói ra cửa sổ, làn khói màu trắng chậm rãi tràn ngập ở trước mắt, bao trùm ngũ quan và bờ vai rộng của anh.

Giang Ngư Chu trầm mặc như núi như vậy khiến Chu Tề Dương cảm thấy rất áp lực, anh ta nuốt nước bọt, mở miệng nói: "Xin lỗi, lão Giang."

Giang Ngư Chu nghe vậy, quay đầu nhìn anh ta một cái, cười hỏi: "Xin lỗi cái gì?"

"Tôi không nên mang theo Thanh Dương đi cùng, tôi không biết bọn họ quen biết."

Trên mặt Giang Ngư Chu vẫn bảo trì nụ cười nhạt như cũ, sau một lát anh quay đầu dụi tắt tàn thuốc trong tay lên bệ cửa sổ, sau đó tiện tay ném vào trong thùng gạt tàn ở bên cạnh.

"Chuyện không liên quan đến cậu." Giang Ngư Chu nói.

Chu Tề Dương gật gật đầu, biểu thị cảm động với sự hiểu rõ lẽ phải của anh, "Cậu yên tâm, về rồi tôi sẽ dạy dỗ thằng nhóc kia thật tốt, sau này cũng không dẫn nó ra ngoài chơi nữa."

"Cũng không liên quan đến việc của Thanh Dương." Hai tay Giang Ngư Chu đút trong túi quần, nguyên nhân có lẽ là bởi vì hành lang trống trải, tiếng nói của anh lộ ra đặc biệt trong trẻo lạnh lùng.

Chu Tề Dương ngạc nhiên, mặc dù nói Giang Ngư Chu như vậy biểu hiện ra lí trí cộng thêm hiểu rõ lẽ phải, nhưng không biết vì sao, lại khiến Chu Tề Dương cảm thấy có chút không dễ chịu như vậy, bỗng nhiên anh ta không biết nên nói cái gì.

Giang Ngư Chu nói tiếp: "Vấn đề ở trên người cô ấy, không liên quan đến người khác, là cô ấy không chịu cho cơ hội hòa giải với tôi, xem ra là tôi nghĩ sai." Anh thở dài, lời nói xoay chuyển, hỏi: "Chuyện kia vẫn chưa có tin tức gì sao?"

Anh hỏi chính là chuyện trước đó nhờ Chu Tề Dương tra bệnh án và bác sĩ chủ trị của Giang Ninh, Chu Tề Dương trả lời: "Tôi vào kho tư liệu điều tra bệnh án, rất kì quái, ghi chép nằm viện mười lăm năm trước tôi đều có thể tra được, hết lần này tới lần khác lại tra không được của Giang Ninh."

Lông mày Giang Ngư Chu khẽ động, nhìn anh ta, chỉ nghe Chu Tề Dương nói tiếp: "Chẳng qua vị bác sĩ chủ trị kia tôi biết, trước kia bọn tôi cùng một khoa, ông ấy họ Lý, chỉ là bây giờ ông ấy đang ở Mỹ, tôi cũng không có liên lạc gì với ông ấy, có điều viện trưởng của bọn tôi nói ông ấy có bạn ở Mỹ, có thể giúp một tay hỏi thăm một chút."

Giang Ngư Chu nhíu mày suy nghĩ một hồi, hỏi một vấn đề: "Vì sao lại tra không được ghi chép của Giang Ninh?"

Chu Tề Dương nói: "Có hai loại tình huống, một, hệ thống nâng cấp số liệu chuyển nhập bị mất; hai, bị người xóa bỏ."

Sắc mặt Giang Ngư Chu càng thêm ngưng trọng, tựa như đang suy nghĩ một vấn đề rất trọng đại, sau một lát anh gật gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bả vai Chu Tề Dương, "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, trở về đi."

Chu Tề Dương cùng anh trở về, đi qua thang máy, Giang Ngư Chu dừng bước lại, ấn xuống nút đi xuống, nói với anh ta: "Tôi đã bàn giao rồi, cứ tính vào sổ của tôi."

"Cậu không quay lại nữa?" Vẻ mặt Chu Tề Dương kinh ngạc, anh ta cảm giác sự việc dường như không có đơn giản như vậy.

"Phải."

"Đừng mà, lão Giang, đợi chút nữa cùng đi đi, cậu thế này làm bọn tôi....."

Chu Tề Dương tính toán thuyết phục Giang Ngư Chu, nhưng cuối cùng Giang Ngư Chu không nghe anh ta, khi cửa thang máy mở ra, Giang Ngư Chu dứt khoát đi vào, hai cánh cửa sáng loáng khép lại, trong cửa ngoài cửa bị ngăn cách thành hai thế giới.

Giang Ngư Chu sau khi ra khỏi cổng, trực tiếp đi đến chỗ đậu xe, sau khi lên xe anh không có bất kì hành động dừng lại hoặc kéo dài gì, trực tiếp mở máy, lái xe rời đi.

Trên đường đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước, ánh sáng rực rỡ rơi vào đáy mắt anh, cuối cùng dung hợp thành một mảnh đậm đặc. 
Nhấn Mở Bình Luận