Editor: KiL
Giang Ngư Chu có chút chán nản mà trở lại bệnh viện, Giang lão phu nhân còn chưa xuất viện, buổi tối anh phải đi bồi tiếp.
Kết quả vừa vào cửa, Giang lão phu nhân liền nổi giận thét lên một tiếng với anh: "Anh quỳ xuống cho tôi."
Lúc đó, Giang Tâm Duyệt, Ôn Hoa Bình, còn có Giang Ninh đều ở đây, tiếng thét giận dữ này của lão phu nhân khiến người ở chỗ này giật nảy mình.
"Mẹ, ngài làm sao thế?" Giang Ngư Chu cất bước đi đến trước giường Giang lão phu nhân, con mắt liếc nhìn Giang Ninh núp ở bên cạnh Giang Tâm Duyệt một cái, trong lòng có chút hiểu ra nguyên nhân lão phu nhân tức giận.
"Anh là cái đồ không nên thân, đến bây giờ vẫn còn lui tới với người phụ nữ kia, hai ngày trước anh đồng ý với tôi thế nào? A, lời mình đã nói, quay người liền không nhớ rõ, có phải anh muốn tức chết tôi hay không....."
Giang lão phu nhân nắm chặt tay áo con trai, một tay khác vung nắm đấm ra sức đấm anh, Giang Ngư Chu cũng không tránh, để bà đấm, những người khác nhìn cái tư thế này, sợ lão phu nhân tức giận sinh ra nguy hiểm đến tính mạng, vội vàng tiến lên kéo ra.
"Anh cái đồ nghịch tử, quả thực là sắc đẹp mê hoặc đầu óc, anh nhìn một chút xem anh bây giờ thành cái dạng gì, anh có xứng đáng với chị anh và Ninh Ninh không....."
Giang Ngư Chu cũng không giải thích, kì thật hiện tại cả người anh vẫn còn có chút hoảng hốt, sau khi từ biệt ở bờ sông, anh vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc kia đâu.
Ôn Hoa Bình kéo anh ra ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi anh: "Cậu đi tìm Tiểu Vãn thật sao?"
Giang Ngư Chu chậm rãi hồi thần, đột nhiên hỏi ông: "Anh cảm thấy Hướng Vãn là dạng người gì?"
Ôn Hoa Bình khẽ giật mình, Giang Ngư Chu cười lắc lắc đầu, "Bỏ đi, sau này rồi nói, anh và chị tôi để mắt một chút mẹ tôi ở đây đi, hiện tại đoán chừng bà ấy cũng không muốn gặp tôi."
"Ừm, cậu về trước đi, buổi tối anh và Tâm Duyệt đều ở lại đây."
Giang Ngư Chu đi một mình, hai ngày sau đó chưa từng xuất hiện tại bệnh viện, ngày thứ ba anh đến, chẳng qua cũng là đi tìm Chu Tề Dương.
Hai mươi phút trước, Chu Tề Dương gọi điện thoại cho anh, nói giáo sư Lý đã gửi email tới, để anh tới xem một chút.
"Đây là giáo sư Lý vừa mới gửi tới, tôi đã nhìn đại khái một lần, không cảm thấy có gì khác thường cả, chẳng qua cậu cũng đừng gấp, tôi và giáo sư Lý đã nói, nếu như ông ấy nhớ ra một số chi tiết lúc đó, xin ông ấy tùy thời liên hệ với tôi." Chu Tề Dương giương mắt, chỉ thấy đôi mắt Giang Ngư Chu một mực nhìn chăm chú lên màn hình máy tính, giống như mắt điếc tai ngơ đối với anh ta.
"Để tôi giúp cậu in một bản, cậu về rồi từ từ xem....." Chu Tề Dương nói xong đang muốn thao tác, bỗng nhiên Giang Ngư Chu gọi lại anh ta.
"Chờ một chút."
Động tác của Chu Tề Dương dừng lại, ngón tay Giang Ngư Chu chậm rãi lướt khắp màn hình, kia là một đoạn miêu tả vết thương của Giang Ninh lúc nhập viện, ánh mắt Chu Tề Dương thuận theo hướng đi của anh nhìn lại:
Xương mắt cá chân đứt gãy, đầu gối và khuỷu tay trầy da, cánh tay phải có vết cào......
Tay Giang Ngư Chu dừng lại bất động tại câu cuối này.
"Sao vậy?" Chu Tề Dương dò hỏi.
Giang Ngư Chu mím môi nửa ngày không lên tiếng, một lát sau mới nói: "Tề Dương, cậu đứng lên một chút, đứng qua bên một tí."
Dù Chu Tề Dương vẫn không hiểu ra sao, có điều vẫn theo lời anh nói đứng ở trước mặt anh, còn chưa kịp hỏi chút gì, Giang Ngư Chu bỗng nhiên đưa tay đẩy một cái trước ngực anh ta, lần này lực đạo rất lớn, Chu Tề Dương hoàn toàn không có phòng bị, cũng may anh ta nhanh nhẹn đưa tay lập tức bắt lấy tay Giang Ngư Chu, lúc này mới không bị đụng vào bức tường phía sau.
"Lão Giang, sao cậu lại đẩy tôi?"
Giang Ngư Chu không trả lời anh ta, hai mắt nhìn chằm chằm nơi cổ tay của mình, Chu Tề Dương buông tay ra, hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì, "Lão Giang, có phải cậu nghĩ đến cái gì không?"
"Cho nên.... Người đẩy kia, trên tay mới có vết cào, đúng hay không, Tề Dương?"
Chu Tề Dương cũng không phải người ngu, nghe anh nói như vậy, lập tức liền có chút rõ ràng, "Nhìn như vậy, Hướng Vãn đích thực là oan uổng, lão Giang, cậu định làm thế nào?"
Giang Ngư Chu xoay người đi qua, in tư liệu trong máy tính ra, cất vào túi của mình, "Đây chỉ là một điểm đáng ngờ, không thể làm chứng cứ trực tiếp được, tôi nghĩ tôi nên nói chuyện nghiêm túc với Giang Ninh một chút."
Trước đó Giang Ngư Chu tới phòng bệnh thăm Giang lão phu nhân, lão phu nhân vẫn là không cho anh cái nhìn tốt đẹp gì, chẳng qua nói chuyện hành động đã không đến mức kịch liệt như vậy, buổi tối hai ngày nay Giang Tâm Duyệt đều bồi tiếp tại bệnh viện, Giang Ngư Chu biểu thị một chút lòng biết ơn đối với bà.
"Ngư Chu, chị nói rồi, chăm sóc mẹ là chị nên làm, mẹ của chị qua đời sớm, mẹ đối với chị vẫn luôn như con gái ruột, là chính chị không cố gắng làm bà ấy đau lòng."
Hiện tại tâm tình của Giang Ngư Chu đối với Giang Tâm Duyệt luôn có chút phức tạp, kì thật anh cũng muốn tìm cơ hội nói một chút với bà, có điều trước mắt không phải lúc.
"Em hiểu." Giang Ngư Chu gật gật đầu, nhìn bà một chút, cuối cùng rời đi.
Sau khi lên xe, Giang Ngư Chu gọi một cú điện thoại cho Giang Ninh, "Ở trường? Cậu tới đón cháu, cùng nhau ăn bữa cơm đi."
Giang Ninh vừa vặn ở cổng trường, vốn là muốn cùng đồng nghiệp đi ra ngoài chơi, đành phải từ chối. Xe của Giang Ngư Chu rất nhanh đã lái đến, sau khi lên xe, Giang Ninh gọi anh một tiếng cậu nhỏ, sau đó lại không dám nói thêm gì.
Từ lần trước sau khi mình lắm miệng hại anh bị bà ngoại đánh, Giang Ninh liền có chút sợ hãi Giang Ngư Chu, cũng không phải sợ anh trách cứ, mà là cô ta đột nhiên cảm giác được, ánh mắt ngày đó cậu nhỏ nhìn cô ta có chút không giống bình thường.
Nói ra thì Giang Ngư Chu cũng là có đặc tính uy nghiêm của đàn ông, cao lớn thành thục, cộng thêm thân phận trước kia của anh, lúc nghiêm trang vẫn rất có lực uy hiếp, chỉ có điều ở trước mặt Giang Ninh anh biểu hiện tương đối hiền hòa.
Giờ phút này, trên người Giang Ngư Chu đang lái xe mang theo một loại kiềm chế trầm mặc, thậm chí lúc Giang Ninh mở miệng gọi anh một tiếng, cảm xúc căng cứng trên mặt anh đều không thả lỏng.
Bàn tay đặt trên đầu gối Giang Ninh vô ý thức nắm chặt làn váy của mình, cô ta bỗng nhiên có chút bất an.
Giang Ngư Chu đưa Giang Ninh đi vào một nhà hàng cơm Tây, nơi này lúc trước anh cũng đã đưa Giang Ninh tới. Giang Ninh là một cô gái biết hưởng thụ cuộc sống, chỗ bình thường cô ta đều sẽ không chịu đi, Giang Ngư Chu cũng biết cô ta vẫn luôn rất kén chọn xoi mói, chẳng qua là điều kiện gia đình cho phép, nên anh cũng không cảm thấy đây là khuyết điểm gì.
Giang Ngư Chu muốn một phòng bao, sau khi ngồi xuống, hai người chia nhau gọi món.
Dĩ vãng hai người ra ngoài ăn cơm, Giang Ninh sẽ một mực líu ríu nói không ngừng, dường như ở trước mặt cậu nhỏ cô ta luôn có chuyện nói mãi không hết, mà Giang Ngư Chu mặc kệ tâm tình không tốt thế nào, ở trước mặt cô ta luôn lộ ra vô cùng có kiên nhẫn.
Hôm nay, bầu không khí an tĩnh dị thường, Giang Ngư Chu hầu như không ăn gì, trong lúc đó còn nhận hai cuộc điện thoại, đều là công việc. Giang Ninh hôm nay hình như cũng không muốn ăn, ăn một nửa liền để xuống.
"Ăn xong rồi?" Lúc này Giang Ngư Chu mở miệng, sau khi đạt được trả lời khẳng định chắc chắn, anh hắng giọng một cái, nói: "Giang Ninh, có chuyện cậu muốn trịnh trọng hỏi cháu một lần nữa, mong cháu thành thật trả lời cậu."
Trong lòng Giang Ninh có chút hồi hộp, nhưng vẫn gật đầu, cô ta biết, anh mà đã mở miệng, cô ta đã không thể né tránh.
"Lúc ấy Hướng Vãn đẩy cháu như thế nào, cháu nói lại một lần tình huống lúc đó cho cậu."
Lòng Giang Ninh lại lộp bộp lần nữa, "Cậu nhỏ...." Hai mắt cô ta toát ra đầy tủi thân nhìn Giang Ngư Chu, "Chuyện này lần trước cháu đã nói với cậu, có phải cậu không chịu tin cháu không?"
Giang Ngư Chu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn cô ta, gian phòng nhiễm màu vàng dưới ánh đèn, đôi mi mắt thâm thúy của người đàn ông lộ ra góc cạnh sắc bén, ánh sáng trong mắt khiến người không chỗ ẩn trốn.
Giang Ninh chỉ cùng anh liếc nhau một cái, liền rủ ánh mắt xuống, tay cô ta nắm thật chặt váy của mình, giọng điệu nói chuyện giống như đang tức giận, "Cậu lại muốn nghe một lần nữa thật sao? Được, cháu cho cậu biết.... Ngày ấy, ba và mẹ đưa bọn cháu đến sân chơi chơi, cháu....."
"Không phải những thứ này." Giang Ngư Chu cắt ngang cô ta, "Cậu muốn biết cô ấy đẩy cháu như thế nào, ví dụ cô ấy đẩy bộ phận nào trên người cháu, trước ngực, cánh tay, hay là chỗ nào khác?"
"Trước ngực." Giang Ninh nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, trả lời khẳng định nói.
"Như vậy cháu thì sao? Cháu có làm ra động tác gì không? Ví dụ như là níu lại cô ấy, giữ chặt quần áo hoặc là cánh tay của cô ấy hay không?"
Giang Ninh nhíu nhíu mày, cố gắng nghĩ lại một phen, "Khả năng là có đi, cháu không nhớ rõ lắm."
Giang Ngư Chu nhíu mày, "Cậu hi vọng cháu nhớ rõ ràng lại trả lời cậu."
Giang Ninh làm vẻ suy ngẫm, sau một lát nói: "Có, hình như cô ta giữ chặt cánh tay của cháu."
"Cô ấy giữ chặt cánh tay của cháu?" Giang Ngư Chu dường như tìm được từ mấu chốt, thanh âm cũng cao lên nửa phần, Giang Ninh bị bộ dạng này của anh kinh sợ, nháy nháy mắt, cuối cùng lại ấm ức đẩy nhẹ gọi anh một tiếng, "Cậu nhỏ....."
Giang Ngư Chu hoàn toàn không hề bị lay động, tỉnh táo phân tích nói: "Cô ấy muốn đẩy cháu ra, vì sao còn giữ chặt tay cháu? Trừ phi cô ấy muốn cứu cháu."
Giang Ninh giống như vừa mới tỉnh mộng, lập tức sửa chữa nói: "Cháu nhớ lầm, là cháu giữ chặt tay cô ta."
"Cháu giữ chặt tay cô ấy?" Giang Ngư Chu lặp lại một lần, bỗng nhiên lấy phần ghi chép in trước đó từ trong túi ra, ném nó đến trước mặt Giang Ninh, sắc mặt nghiêm túc nói, "Cháu giữ chặt tay cô ấy thì vì sao trên tay cháu lại có vết cào?"
Giờ khắc này Giang Ninh lĩnh hội được một loại cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh*, trong lỗ tai ông ông, trong đầu trống rỗng. Đợi đến sau khi ánh mắt tập trung trên mặt tờ giấy kia, hô hấp cô ta trì trệ, gần như muốn ngất đi.
*ngũ lôi oanh đỉnh: bị 5 loại sét đánh vào đầu, gồm Kim lôi, mộc lôi, thủy lôi, hoả lôi, thổ lôi
"Cậu nhỏ..... Cậu, sao cậu lại có ghi chép bệnh án của cháu......"
"Thứ cậu muốn biết, tự nhiên sẽ có người cho cậu." Giang Ngư Chu trở lại vấn đề trước, chỉ chỉ tờ giấy kia, "Cháu thấy rõ ràng, phía trên là ghi chép bệnh án do bác sĩ trưởng của cháu Lý giáo sư điền, trên đó rõ ràng viết tay phải của cháu có vết cào, cháu giải thích như thế nào?"
Khóe miệng Giang Ninh run rẩy một lúc, nhưng cũng nơm nớp lo sợ nói một câu: "Phải, lúc cô ta đẩy cháu..... Cào cháu bị thương."
"Cháu nói láo." Giang Ngư Chu vỗ bàn đứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn, "Cháu vừa mới nói cô ấy đẩy ở vị trí trước ngực cháu, làm sao lại giữ lấy tay cháu?"
Hai mắt Giang Ngư Chu lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương giống như hai thanh kiếm sắc bén lạnh lùng, mang theo ý lạnh sâu tận xương tủy, mà lúc này Giang Ninh không biết làm sao cảm giác được mình bị người cậu nhỏ thân yêu bức ép đến bên trong một góc không có đường lui, cô ta cảm thấy hết sức tuyệt vọng. Đối mặt nguy hiểm cùng bất an, vùng vẫy giãy chết là bản tính của con người, cảm giác được mình không còn đường lùi, Giang Ninh bỗng nhiên giở trò bất chấp đạo lý.
Cô ta khóc lên: "Cậu nhỏ, hôm nay cậu làm sao vậy, tại sao phải bức ép cháu như thế? Cháu đã nói với cậu là cháu không quá nhớ kĩ, lúc ấy xe đụng vào cháu, cháu vừa đau vừa sợ, sau đó lại đến bệnh viện làm phẫu thuật, hai giờ sau mới tỉnh lại, cháu thật sự không quá nhớ kĩ tình cảnh lúc ấy....." Giang Ninh lắc đầu, lộ ra hết sức thống khổ.
"Thật sao?" Vẻ mặt Giang Ngư Chu không có một tia buông lỏng, anh tiếp tục dùng giọng điệu trầm lãnh kiềm chế nói mỗi chữ mỗi câu với cô ta:
"Cháu không nhớ rõ, vậy cậu đến thay cháu nói là được, sự thật là, sau khi mẹ cháu đi ra, cháu đẩy Hướng Vãn ra đường, cháu nhất định là không ngờ cô ấy từng tập Taekwondo, thân thủ nhanh nhẹn, cô ấy theo bản năng bắt lấy tay của cháu, mượn lực đạo của cháu ổn định bước chân, lực ly tâm lại hất văng cháu ra ngoài."
"Không phải, không phải như vậy, cô ta nói bậy, cậu nhỏ, sao cậu có thể nghe cô ta?" Giang Ninh giống như hoàn toàn sụp đổ, không để ý hình tượng lớn tiếng gào thét ở trước mặt anh.
"Bởi vì cô ấy trước sau nhất trí, logic hợp lí, ngược lại là cháu, logic hỗn loạn, trước sau mâu thuẫn, cháu nói cậu sẽ tin ai đây?" Giang Ngư Chu nói đến đây, hít một hơi thật sâu, "Giang Ninh, cậu thật sự là chiều hư cháu rồi."
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Lần đầu tiên, Giang Ngư Chu đem cháu gái mà anh nâng trong lòng bàn tay che chở hai mươi mấy năm một mình ném ở bên ngoài, mặc cô ta tựa như phát điên kêu khóc, anh cũng không hề quay đầu lại.