Editor: KiL
Kì thật Hướng Vãn cũng là người mạnh miệng mềm lòng, mặc dù cô không chào đón cậu mợ, nhưng đối với cậu em họ kia vẫn có chút tình cảm. Em họ nhỏ hơn cô hai tuổi, từ nhỏ đã đi sau mông cô lăn lộn, là cô bảo bọc lớn lên. Lại thêm mẹ của cô ở một bên khuyên bảo, chuyện có khó nhằn gì cô cũng đành phải đồng ý.
Ở trường đã bắt đầu nghỉ hè, sáng thứ hai, Hướng Vãn bắt xe đến trước toà nhà Giang thị.
Toà nhà mới xây hoành tráng có khí thế, đã rất nhiều năm cô chưa tới đây, lần gần đây nhất, đại khái cũng là mười năm trước rồi.
Khi đó, ba mẹ cô vừa ly hôn không lâu, có một lần, ba cô đi công tác, tiền sinh hoạt tháng kia không gửi tới đúng hạn, lúc đó cũng là nghỉ hè, cô không nói hai lời tìm tới chỗ ba làm việc, yêu cầu tiền sinh hoạt.
Vừa thấy mặt, cô liền hỏi ba ngay trước mặt đồng nghiệp: "Sao ba nói không giữ lời, nói ngày mùng một sẽ gửi tiền sinh hoạt, hôm nay là ngày mùng ba rồi."
Lúc ấy sắc mặt ba cô đặc biệt khó coi, nhưng mà cũng chỉ kéo cô vào trong văn phòng, giọng thành khẩn giải thích với cô: "Ba đi công tác mới về tối qua." Nói xong lấy ví ra, nhét một xấp tiền mặt cho cô.
Hướng Vãn đếm đếm, xong cất vào trong túi, xoay người muốn đi.
Ba cô gọi cô lại, lấy ra một cái túi đưa cho cô, "Đây là quà ba mua cho con, con nhìn xem có thích hay không."
Hướng Vãn nhận lấy, không nhìn cũng không nói gì, chỉ nói với ba cô: "Đi đây."
Sau đó quay người rời đi.
Đối với ba, cô chưa từng nói tiếng cảm ơn.
Ngày ấy ba mẹ cô ly hôn, mẹ cô nói: "Tiểu Vãn, về sau con là của riêng mẹ, trừ ngôi nhà này, chúng ta không cần gì của ông ta nữa."
Hướng Vãn nói: "Không, con muốn."
Sau đó nhìn ba cô, nói: "Tiền sinh hoạt theo lời ba nói cho, một đồng cũng không được thiếu, mỗi đầu tháng đưa con, không thể thiếu nợ, nếu như ba thiếu nợ, con sẽ đến nhà ba để đòi." Còn nói, "Ôn Hoa Bình, đây là ba nợ con."
Ôn Hoa Bình lúc ấy một câu cũng không nói nên lời, qua thật lâu mới gật đầu nói: "Con yên tâm đi, ba sẽ không thiếu nợ tiền của con."
Trên thực tế, Ôn Hoa Bình hầu như không có thiếu nợ tiền cô, cho dù có việc ông cũng đem đến trường học cho cô trước, lần kia thực sự là đi quá gấp.
Có vết xe đổ lần này, sau đó Ôn Hoa Bình liên lạc với Hướng Duy Trân, cho Hướng Vãn một tấm thẻ ngân hàng, tiền sinh hoạt mỗi tháng sẽ gửi vào thẻ cho cô.
Kể từ đó, Hướng Vãn rất ít gặp Ôn Hoa Bình.
Lúc ấy Hướng Vãn nghĩ thầm, nhất định là chuyện cô đến công ty tìm ông đòi tiền sinh hoạt đã truyền đến tai người phụ nữ kia, nghĩ như vậy, cô đột nhiên cảm giác Ôn Hoa Bình thật ra cũng rất đáng thương.
Ông ở trong cái nhà kia nhất định là không có địa vị.
Mặc dù cảm thấy ông đáng thương, nhưng cô không hề thông cảm cho ông, đây đều là ông tự tìm.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Hướng Vãn không cần tiền sinh hoạt của Ôn Hoa Bình nữa, Ôn Hoa Bình ngẫu nhiên sẽ đến trường học thăm cô, mua cho cô một đống đồ, lúc về lại cho cô thêm một ít tiền.
Hướng Vãn cũng không từ chối, có người muốn dùng tiền để mua sự yên tâm, cô vì cái gì mà không thành toàn chứ? Huống chi đã trôi qua nhiều năm như vậy, bao nhiêu hận thù cũng được san bằng.
Bây giờ trở lại chốn cũ, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút cảm xúc.
Lát nữa gặp Ôn Hoa Bình, cô nên nói sao đây, mặc dù cô biết, chỉ cần cô mở miệng, Ôn Hoa Bình nhất định sẽ không từ chối, nhưng mà cô vẫn cảm thấy xoắn xuýt.
Đứng bên ngoài trong chốc lát, cô cất bước đi vào.
Mấy năm nay Giang thị phát triển rất nhanh, cơ sở hạ tầng tân tiến không ít. Lúc Hướng Vãn đi vào cửa, cô bị một loạt máy soát thẻ ngăn lại đường đi.
Thật đúng là đủ tân tiến.
Hướng Vãn có chút bối rối.
Không phải nhân viên nội bộ, chắc chắn sẽ không vào được. Trước kia Ôn Hoa Bình cho cô một số điện thoại, tới bây giờ cô chưa một lần gọi đến, cũng không có ghi lại, mấy tháng trước đổi điện thoại, dãy số kia cũng mất đi.
Cô do dự đứng trước máy soát thẻ trong chốc lát, một bảo vệ trẻ tuổi đi ra từ quầy bảo vệ bên cạnh, hỏi thăm: "Chào cô, xin hỏi cô muốn tìm người sao?"
Hướng Vãn gật đầu, còn chưa kịp trả lời, chỗ cửa lớn có mấy người vây quanh một người đàn ông đang đi đến, người đi đầu mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây, ánh mắt từ khi va chạm với cô cũng chưa dời đi.
Khóe miệng anh mỉm cười, nhịp bước ổn định, khi đang nói chuyện đã đến trước mặt cô.
Bảo vệ nhìn thấy tình huống này, chào người tới một câu, lập tức lui ra.
"Đến tìm người?" Anh hỏi.
Hướng Vãn gật gật đầu.
"Tìm tôi?" Anh lại hỏi.
Hướng Vãn không trả lời, chỉ nhìn anh.
Anh nhíu mày, "Không phải?"
Cô vẫn không nói.
Anh cười khẽ một tiếng, "Nếu đã không phải, vậy tôi có thể đi rồi." Nói xong lập tức quay đầu.
Hướng Vãn im lặng nhìn bóng lưng của anh, có chút cảm giác tương tự giống như đã từng nổi lên trong lòng, cô há to miệng, "Giang....."
Mới kêu được một chữ, người kia đã quay mặt lại, trên mặt đầy ý cười nhìn cô, âm thanh trầm thấp nói: "Tôi biết ngay, cô là cái người nói một đằng làm một nẻo mà."
"Không phải, tôi có chính sự."
Giang Ngư Chu quay đầu nhìn về phía mấy người phụ tá cách đó không xa làm dấu tay, mấy người đi theo liền gật gật đầu đi lên.
Lúc này Giang Ngư Chu mới quay đầu lại nói với cô: "Đến phòng làm việc của tôi nói đi."
Hướng Vãn do dự một chút, nói: "Nói ở đây đi, không mất nhiều thời gian của anh đâu."
Giang Ngư Chu giống như không có cách nào nắm bắt được cô, thở dài, nói: "Cái người này, được rồi, nói đi."
"Em họ tôi lần này nhận được lời mời của công ty các anh, nghe nói cạnh tranh rất kịch liệt, cho nên tôi muốn hỏi anh có thể giúp một chút hay không.... Em họ tôi làm việc rất nghiêm túc, tính cách cũng rất tốt."
Nói ra lời nhờ người làm việc, đối với Hướng Vãn thật sự rất khó khăn, huống chi đối tượng lại là Giang Ngư Chu, cô càng thấy khó mở miệng, hơn nữa còn có chút xấu hổ. Mà nói ra lời này, cô đã chuẩn bị tốt tâm lí bị anh chế nhạo, có cơ hội tốt như vậy, làm sao anh có thể bỏ qua chứ?
Dường như Giang Ngư Chu cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm mặt cô nửa ngày mới hỏi: "Em họ cô tên gì?"
"Hướng Tuấn."
Giang Ngư Chu gật gật đầu, "Được, tôi biết rồi." Anh đưa tay nhìn đồng hồ một chút, "Một lát nữa tôi còn có buổi họp, cô về trước đi."
Anh nói xong đi vào trong, Hướng Vãn đứng tại chỗ một lát mới rời đi.
Ra khỏi tòa nhà ngẩng đầu nhìn lên, bên ngoài mặt trời như lửa nóng, chiếu vào người mở mắt không ra.
Cô có chút hoảng hốt, lên xe buýt, hơi lạnh phả ra, cả người cũng tỉnh táo lại, nhớ lại vừa rồi mình đã làm gì, trong lòng cô bắt đầu thấy hối hận.
Cô vậy mà kìm lòng không được mở miệng với Giang Ngư Chu, thật sự là đầu óc mơ màng rồi. Bản thân như vậy, Hướng Vãn thật sự là vừa chán ghét vừa bất đắc dĩ.
Về đến nhà, Hướng Duy Trân hỏi cô nói chuyện với Ôn Hoa Bình thế nào rồi, cô chỉ có thể kiên trì nói rất tốt, còn nói ông đồng ý sẽ giúp đỡ.
Kì thật, trong nội tâm cô cũng không xác định, lúc đó Giang Ngư Chu đến cùng có phải là qua loa lấy lệ với cô không, có lẽ sẽ giúp đỡ, nhưng, tuyệt không dễ nói chuyện như vậy. Cô cảm thấy đằng sau nhất định là có chuyện.
Vài ngày sau, em họ Hướng Tuấn đi phỏng vấn, khi trở về nói cảm giác rất tốt, vẻ mặt giám khảo đối với cậu ta rất ôn hòa.
Hướng Vãn không dám nói thêm gì, chỉ muốn xem kết quả cuối cùng.
Lại qua thêm mấy ngày, em họ cô gọi điện tới, nói đã được thông báo nhận việc, tuần sau phải đến báo cáo, còn nói muốn mời Hướng Vãn và Ôn Hoa Bình ăn bữa cơm.
Hướng Vãn không chút suy nghĩ đã từ chối, nói thân phận bây giờ của Ôn Hoa Bình không tiện đến nhà bọn họ ăn cơm. Em họ nghĩ nghĩ liền nói muốn mời Hướng Vãn ăn cơm.
"Chờ em lãnh lương lại mời chị đi ha." Hướng Vãn nói.
Hướng Tuấn cười hì hì nói: "Chút tiền mời chị ăn cơm em vẫn có, chị, đi đi, hai chúng ta thôi, không có người nào khác."
Hướng Vãn suy nghĩ, nói: "Vậy được rồi, đến lúc đó ăn nghèo em cũng đừng hối hận."
Cúp điện thoại, Hướng Vãn hậu tri hậu giác mà nghĩ, có phải cô cũng nên gọi cho Giang Ngư Chu không. Nghĩ thế lập tức cũng biến thành hành động.
Điện thoại vang lên hai tiếng, kết nối, đầu bên kia trả lời một tiếng.
"Chào Giang tổng, tôi là Hướng Vãn."
"Ừm, nhận được thông báo rồi phải không?" Anh đi thẳng vào vấn đề.
"Vâng, nhận được rồi, cảm ơn anh Giang tổng."
Đầu bên kia dừng một chút, nói: "Lần này lại nói một câu cảm ơn là xong rồi sao?"
Hướng Vãn vội nói: "Tôi muốn mời ngài bữa cơm, không biết khi nào ngài rảnh?"
Giang Ngư Chu cười một tiếng, "Cái này còn tạm được, ăn cơm à..... Đương nhiên muốn ăn, thời gian địa điểm tôi quyết định, cô có vấn đề gì không?"
"Không, tôi không có vấn đề gì."
"Được, quyết định vậy đi, cô chờ điện thoại của tôi." Nói xong anh cúp máy.
Giang Ngư Chu người này rất kì quái, lúc gặp mặt là một người, lúc gọi điện thoại lại giống như là một người khác, gọn gàng mà nhanh nhẹn, không trêu chọc, cũng tuyệt đối không nói nhảm một câu.
Hướng Vãn hoài nghi có phải là anh bị tính cách phân liệt gì đó không.
Hôm sau, Hướng Vãn hẹn Hướng Tuấn đến quán ăn bán tôm hùm ở sông Jing, mùa hè hàng năm, quán ăn ở sông Jing đến đêm lại dựng lều lớn lên, bày thêm mấy cái bàn nhỏ, tiếp đãi những thực khách ban đêm ăn bữa khuya.
Hướng Vãn và Hướng Tuấn đi tương đối sớm, trời vừa chuyển đen là đi, lúc đó bên trong quán không có nhiều người, bọn họ chiếm vị trí gần sông, gọi hai khay tôm hùm, hai chai bia, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Chị, chờ lúc em được lãnh lương, em mời chị ăn tiệc."
Hướng Vãn cười, "Được, đến lúc đó chị sẽ không khách khí với em."
Hướng Tuấn lột vỏ tôm đưa cho Hướng Vãn.
"Em ăn đi, chị tự bóc được mà." Hướng Vãn nói, Hướng Tuấn vẫn khăng khăng muốn cô ăn, cô đành phải mở miệng ăn, "Đừng có đút ăn nữa đi, về sau em đã là người lớn, đừng có làm mấy chuyện trẻ con như này nữa, người ta cười cho.". Truyện Huyền Huyễn
"Cười cái gì chứ, chị là chị của em, em tốt với chị là đương nhiên."
"Bớt nịnh đi." Hướng Vãn nói, sau đó lại nghĩ tới gì đó, dặn dò cậu ta, "Sau khi đi làm nếu muốn cùng đồng nghiệp giữ gìn mối quan hệ, đừng để người ta biết em có quan hệ với Ôn Hoa Bình, càng không được để người ta biết em thông qua ông ta quan tâm đến mới được vào làm."
"Cứ yên tâm, em biết, trước mặt đồng nghiệp em sẽ gọi ông ấy là quản lí Ôn, lúc riêng tư em mới gọi là dượng."
Hướng Vãn nhíu mày, "Không, em cũng đừng gọi ông ta là dượng, ông ta đã sớm không có quan hệ với chúng ta."
Hướng Tuấn thấy sắc mặt cô thay đổi, gật đầu một cái nói: "Được, em không gọi, chị đừng nóng giận nha."
Hướng Vãn cười cười, "Không tức giận đâu, chỉ là muốn nói với em một chút mà thôi."
Có người đi đến trước bàn của họ, dừng lại.
Hướng Vãn ngẩng đầu, nhìn người tới, chậm rãi đứng lên.